“Nói cách khác, trên đại lục Ngũ Hành này có một mẩu xương Chí Tôn khác!”
“Gì cơ?”
“Nhanh lên, mau đi theo hướng mà xương Chí Tôn chỉ cho cậu, đi tìm mẩu xương Chí Tôn kia đi!”
“Được!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, anh đi theo hướng mà luồng sáng của xương Chí Tôn chỉ dẫn.
Cùng lúc này, ở nơi nào đó cách xa ngàn dặm, Nguyễn Thanh Từ vừa mới giết xong một con yêu thú.
Chỗ ngực chợt nóng bừng, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ửng đỏ, đảo mắt nhìn quanh, xác định xung quanh không có ai.
Bấy giờ, cô ấy mới chậm rãi cởi áo ngực ra!
Chỗ ngực của cô ấy gần như trong suốt, nhìn xuyên qua máu thịt, có thể trông thấy một chiếc xương sườn đang sáng lên: “Xương Chí Tôn có phản ứng ư?”
“Nghe người nhà nói, một khi xương Chí Tôn có phản ứng nghĩa là gần đây có một mẩu xương Chí Tôn khác!”
“Lẽ nào trên đại lục Ngũ Hành này lại có mẩu xương Chí Tôn khác?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ánh lên niềm mừng rỡ!
Đôi mắt đẹp nhìn về một hướng nào đó!
Vèo!
Thân thể yêu kiều lập tức chạy đi!
Nguyễn Thanh Từ chạy liền một mạch tận mấy trăm dặm, phản ứng ở ngực càng ngày càng dữ dội!
Cô ấy đang định tăng tốc thì đột nhiên phát hiện ra có nguy hiểm đang ập tới!
Nguyễn Thanh Từ chúc mũi chân xuống đất, cơ thể khựng lại nửa nhịp!
Xoẹt!
Một luồng kiếm khí đáng sợ chém sượt qua người Nguyễn Thanh Từ, mặt đất nổ tung, tạo thành một hố sâu đáng sợ!
Xung quanh Nguyễn Thanh Từ xuất hiện ba thanh niên đứng phân tán ở các góc khác nhau.
Bao vây Nguyễn Thanh Từ!
“Cô Nguyễn đi vội vã như vậy làm gì? Ba người chúng tôi đã ở đây cả ngày hôm nay, giờ đang rất cô đơn!”
Một trong ba thanh niên nở nụ cười ngả ngớn: “Mộ Dung Quang tôi đã để ý tới cô Nguyễn từ lúc ở đài Phong Thần rồi! Không ngờ lại may mắn gặp được cô Nguyễn ở đây!”
“Bao Hữu Tài tôi vừa gặp đã sinh lòng cảm mến cô Nguyễn!”
“Vệ Đạo Sơn tôi cũng muốn biết hương vị đôi môi đỏ mọng của cô Nguyễn như thế nào!”
“Chi bằng cô Nguyễn ở lại đây chơi với ba người chúng tôi được không?”
Ba người cười xấu xa.
Ánh mắt bọn họ không chút kiêng dè quan sát cơ thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ trở nên lạnh lùng: “Vô liêm sỉ!”
Mộ Dung Quang ưỡn hông về phía trước: “Cô Nguyễn à, chẳng những tôi vô liêm sỉ mà tôi còn có mang theo một cái cần câu nữa đấy!”
“Cô Nguyễn có muốn chơi thử không?”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Nguyễn Thanh Từ quát khẽ một câu rồi tuốt thanh trường kiếm màu trắng như tuyết ra khỏi vỏ, lạnh lùng như băng giá chém thẳng về phía Mộ Dung Quang!