Hai tay của Ô Đạo Sinh bị chém bay, ông ta kêu thảm một tiếng, nhếch nhác lùi lại.
Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay Ô Đạo Sinh!
Tiêu Nhã Phi nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt cổ của anh: “Anh Diệp, hu hu, em tưởng em chết chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi”.
“Có anh ở đây, không ai có thể hại được em!”
Tiêu Dung Phi nhìn cảnh này, trong lòng rất khó chịu!
Diệp Bắc Minh vỗ vai Tiêu Nhã Phi: “Đừng sợ, đi theo sau anh!”
“Được!”
Tiêu Nhã Phi ngoan ngoãn gật đầu, vì sợ hãi, cô ta tóm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Cả người như treo lên người Diệp Bắc Minh!
Một cô gái thì nặng bao nhiêu chứ?
Không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Diệp Bắc Minh, giơ kiếm Đoạn Long lên rồi giáng xuống, giết sâu vào trong nhà họ Ô!
Nhìn thấy Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, Tiêu Nhã Phi quay đầu: “Chị, mau đi theo đi, một mình chị ở đây nguy hiểm lắm!”
Tiêu Dung Phi cắn môi đỏ, đi theo phía sau Diệp Bắc Minh!
Lúc này.
Cô ta lại có cảm giác an toàn chưa từng có!
‘Đi theo sau anh ta, tại sao mình lại cảm thấy an tâm như vậy?’
‘Cho dù nơi này là nhà họ Ô, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, mình cảm thấy chỉ cần có anh ta thì tất cả đều không vấn đề!’
Tiêu Dung Phi rất mạnh mẽ quật cường!
Cô ta không muốn thừa nhận, Diệp Bắc Minh vẫn để lại hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!
“Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hoành!”
“Ra đây chịu chết cho tôi!”
Tiếng rồng gầm trong kiếm Đoạn Long vang lên không dứt, hào quang màu máu không ngừng lóe lên, chém về phía trước!
Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!
Khí tức của Diệp Bắc Minh cực kỳ cuồng bạo: “Hai mươi tư năm trước, chẳng phải các người muốn dùng mẹ tôi làm lư đỉnh sao?”
“Hôm nay tôi quay về, sao các người lại thành con rùa rụt cổ thế?”
“Cường giả cảnh giới Thánh Chủ, chẳng lẽ không dám ra đây chiến với tôi một trận sao?”
“Lão tổ nhà họ Ô đúng là phế vật! Nực cười, quá nực cười!”
Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười lớn!
Những người nhà họ Ô trốn đi nghe thấy lời này, người nào cũng cắn răng, gần như tức đến muốn thổ huyết!”