Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp trả: “Cô cứ thử xem!”
“Hahaha!”
Băng Phách ngửa mặt lên trời cười to: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”
“Cậu yên tâm đi, bổn tọa chỉ tạm thời để thần hồn của mình tĩnh dưỡng trong cơ thể cô ta thôi!”
“Chỉ cần thời cơ đến thì thần hồn của bổn tọa ắt sẽ rời khỏi cơ thể của cô ta!”
“Hơn nữa, bình thường cơ thể Hàn Sát không thể sống quá một trăm tuổi!”
“Thần hồn của tôi vào trong cơ thể cô ta chẳng những có thể giúp cô ta vượt qua tình thế nguy hiểm mà còn giúp cô ta phát triển con đường võ đạo của mình hơn nữa!”
“Cái gì? Sống không quá một trăm tuổi?”, Hoàn Nhan Băng Phượng sửng sốt.
Thẩm Nại Tuyết đứng như trời trồng, không dám tin vào tai mình.
Băng Phách cười khẩy nói: “Bổn tọa không cần lừa các người!”
“Thằng nhóc này biết y thuật, các người bảo cậu ta kiểm tra một lần là biết”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày, bước đến chỗ Thẩm Nại Tuyết.
Anh đưa tay lên đặt lên cổ tay cô ta.
Mạch máu rất vững vàng nhưng mơ hồ có một luồng khí lạnh bắt đầu luân chuyển trong mạch máu.
Băng Phách cười khẽ hỏi lại: “Cảm giác được chứ?”
“Nếu tôi đoán không sai, vào lúc cô vận côn thì đan điền sẽ bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh nhỉ?”
Thẩm Nại Tuyết sửng sốt: “Sao người biết được?”
Băng Phách đáp: “Đây là biểu hiện của cơ thể Hàn Sát, nếu cô không muốn tới trăm tuổi liền chết!”
“Thì chỉ còn cách lựa chọn tạm thời dùng chung một cơ thể với bổn tọa!”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng: “Cậu Diệp, lời cô ta là thật sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh không đành lòng gạt cô ta, đành gật đầu.
Quả thật trong Hoàng Đế Nội Kinh có ghi chép về cơ thể Hàn Sát.
Đúng là không thể sống quá trăm tuổi.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên, hơi do dự đôi lát.
Rồi cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Lão tổ, tôi đồng ý dùng chung một cơ thể với người!”
“Rất tốt!”
Băng Phách hài lòng gật đầu, rồi nhìn sang Hoàn Nhan Băng Phượng: “Cô có thể ra ngoài được rồi”.
“Con ơi...”
Hoàn Nhan Băng Phượng luyến tiếc không thôi.
Hai mẹ con họ vừa mới nhận nhau, vậy mà con gái mình đã gặp phải biến cố như vậy.
Bà ta không thể chấp nhận được điều ấy.
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười bảo: “Mẹ ơi, con không sao”.
Sau khi Hoàn Nhan Băng Phượng rời đi, giọng Băng Phách nghiêm lại: “Nhóc Diệp, bây giờ dùng lực tinh thần lớn nhất của cậu mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!”