Ánh mắt chấn hãi của mọi người hồi lâu không thể bĩnh tĩnh!
Diệp Bắc Minh đang định tiến vào cấm địa long mạch.
Liền chuyển ánh mắt nhìn sang Tiêu Nhã Phi, nói với Tiêu Đạo Sơn: “Tiền bối Tiêu, Nhã Phi bị thương chưa hồi phục!”
“Trong cấm địa long mạch có thiên trì, có thể giúp cô ấy hồi phục thương tích”.
“Có thể để tôi đưa cô ấy vào trong không?”
Tiêu Đạo Sơn kích động.
Khuôn mặt già đỏ bừng!
Tiền bối Tiêu?
Ánh mắt của các võ giả khác của Côn Luân Hư nhìn Tiêu Đạo Sơn cũng hoàn toàn thay đổi!
Ông ta thật may mắn!
Diệp chủ lại gọi ông ta một tiếng tiền bối Tiêu?
‘Bắt đầu từ bây giờ, sợ là cả Côn Luân Hư không có ai dám chọc vào nhà họ Tiêu nữa!’, một vài ông lão thầm cảm thán.
“Tiền bối Tiêu?”
Diệp Bắc Minh lại gọi một tiếng.
Hoàng Phủ Nguyệt véo chồng một cái!
“Hả?”
Cuối cùng Tiêu Đạo Sơn phản ứng lại: “Được, được, được! Không vấn đề!”
Giao Tiêu Nhã Phi vào tay Diệp Bắc Minh.
Công chúa đứng lên, đi vào trong kết giới của cấm địa long mạch: “Lôi Bằng, vào đi!”
“Vâng!”
Lôi Bằng kích động run lên!
Tiến vào cấm địa long mạch, kết giới đóng lại.
Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, tâm trạng vô cùng phức tạp!
Cô ta lại đang ảo tưởng, nếu cô gái mà Diệp Bắc Minh bế là mình thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Liền sau đó.
Ầm!
Cả cấm địa long mạch bùng nổ, bàn tán xôn xao.
…
Sâu trong một tòa sơn cốc màu đỏ máu, hàng năm bao trùm bởi sương độc.
Huyết Vân Tông, mười mấy ngọn hồn đăng cùng tắt.
“Huyết La Sát chết rồi?”