Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một phần tụ tập nhiều tinh hoa nhất thế giới mới có thể tạo ra Long Thai!”
“Long Thai trên đỉnh di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ là nơi ngưng tụ nhiều tinh hoa nhất cả di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”
“Cậu cắn nuốt Long Thai thì sẽ thay da đổi thịt, khi ấy chỗ tốt đạt được không tài nào tưởng tượng được đâu!”
“Nhưng với tôi nó chỉ là một đống năng lượng, cậu hiểu chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hiểu rồi!”
Anh vừa mới nhảy vào Long Thai Trì.
Bỗng nhiên.
Rầm rầm rầm!
Cả di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ rung động như xảy ra động đất.
Cuồng Chiến sửng sốt: “Chuyện gì thế này? Áp lực trên Thang Trời biến mất rồi!”
Cả người anh ta thoải mái, không còn áp lực khủng khiếp như lúc bắt đầu nữa.
“Đúng là biến mất thật rồi!”
Dư Khôn và Vũ Sư Thiếp nhìn thoáng qua nhau.
Dao Cơ nhanh chóng di chuyển lên bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín: “Áp lực của Thang Trời đã biến mất, lên nhanh thôi!”
Lý Thất Dạ ngẩn ra rồi quyết đoán bước ra bước cuối cùng lên đỉnh.
“Áp lực trên Thang Trời đã biến mất!”
“Đi! Đi nhanh lên!”
Người tu võ phía dưới đài cao sau khi phát hiện ra thì lũ lượt xông lên Thang Trời như phát điên.
Sau khi áp lực biến mất, Thang Trời mười nghìn bậc dễ dàng vượt qua.
Sau khi mọi người lên tới đỉnh, phía sau vọng tới một tràng cười kích động: “Ha ha ha ha, mười triệu năm rồi!”
“Lũ heo các người chẳng một ai có thể lên tới đỉnh!”
“Phong ấn của di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đã được giải trừ, thứ Hoa Tộc để lại kia cuối cùng đã có thể xuất hiện!”
“Còn về lũ heo đần các người đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, nên giờ cút được rồi đó!”
“Ai đang nói chuyện đó?”
Rất nhiều người tức giận quay đầu lại.
Trước mắt bọn họ.
Một người thanh niên xuất hiện phía sau họ, nhếch môi cười thản nhiên.
Cuồng Chiến trầm giọng quát: “Oắt con, mày dám nói tao là heo à?”
“Không không không!”
Người thanh niên kia lắc đầu, nhìn thoáng qua mọi người: “Tôi nói tất cả những người đang ở đây đều là heo!”
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi!”
Sau lưng Cuồn Chiến hiện lên một pháp tướng Hắc Hùng, cuồng bạo xông tới tấn công người thanh niên.
“Ha ha”.
Người thanh niên cười khẩy.
“Rầm”, Cuồng Chiến đang lao tới nổ tung, hóa thành bãi máu loãng.
Sắc mặt Vũ Sư Thiếp trắng bệch: “Cuồng Chiến chết rồi ư?”
Dư Khôn kinh hãi: “Không thể nào?”
Dao Cơ nhìn thoáng qua Lý Thất Dạ: “Tên kia làm cách nào thế?”
“Tôi không nhìn rõ!”
Lý Thất Dạ lắc đầu.
Những người tu võ còn lại lập tức im lặng, đồng tử co rút.
Cuồng Chiến xếp thứ ba trên Thiên Bảng, vậy mà lăn đùng ra chết bất ngờ như thế sao?
Đến cả Lý Thất Dạ cũng không biết người thanh niên kia ra tay như thế nào.
Người thanh niên kia rốt cuộc là ai?