Mọi người khiếp sợ quay đầu lại.
Một người thanh niên hùng hổ tiến vào đại điện.
Vương Bình An biến sắc thầm nghĩ: ‘Tiêu rồi, sao tên nhóc này còn chưa đi mà chạy tới đại điện thế này!’
“Oắt con, cậu là ai?”
Một lão già lạnh giọng quát: “Không thấy Trương minh chủ đang ở đây à? Ai cho cậu vào đây? Cút mau!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp trả: “Chẳng phải các người muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”
“Sao đến mặt tôi mà cũng không biết thế?”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Đến cả Trương Thiên Phàm cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào anh: “Là cậu giết bọn Thạch Bại Thiên và Hàn Khiếu?”
Diệp Bắc Minh khinh thường cười đáp: “Chính ông là người bảo muốn cái đầu của tôi nhỉ?”
Lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều câm nín.
Ngay sau đó.
“Đồ chó chết, lá gan to thật đấy, cậu dám nói chuyện với minh chủ Đan Đạo Minh thế sao?”
“Thằng súc sinh kia, thấy người đứng đầu đan đạo rồi mà sao không mau quỳ xuống?”
“Súc sinh, cậu dám giết Đan Đế cấp tám Hàn Khiếu rồi giết cả minh chủ của Thần Y Minh, cậu biết mình đã phạm tội tày trời gì không?”
“Mau quỳ xuống!”
Hơn trăm lão già đồng thanh hét to.
Cảnh giới của bọn họ chỉ đâu đó khoảng Thần Vương, không khác Diệp Bắc Minh là bao.
Bọn họ chỉ ỷ vào thân phận của mình nên mới dám quát anh mà thôi.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh bước ra, trong tay có thêm một thanh kiếm hình rồng, vung kiếm chém ngang.
Phụt!
Máu thịt bay khắp nơi.
Hơn mười lão già đến từ Đan Đạo Minh và Thần Y Minh lập tức hóa hư vô.
Cơ thể Vương Bình An cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện.
Các thái thượng trưởng lão khác của Tổng viện Giám Sát cũng ngây người ngơ ngác.
“Cậu!”
Gương mặt già nua của Trương Thiên Phàm đầy phẫn nộ, ông ta gào lên: “Cậu! Cậu đang làm gì thế?”
Mắt ông ta chi chít đầy tơ máu: “Cậu điên rồi? Sao dám tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh?”
Trả lời Trương Thiên Phàm là một kiếm đang chém tới của Diệp Bắc Minh.
“Ối!”
Mọi người tái mặt, dù nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại hung tàn như vậy.
Thậm chí cả minh chủ Đan Đạo Minh cũng muốn giết?
“Chủ nhân, cẩn thận!”
Một lão già mặc áo xám tro đứng chắn trước người Trương Thiên Phàm.
Người nọ ôm chặt vai ông ta nhanh chóng lùi ra sau.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiếc ghế dưới mông Trương Thiên Phàm nổ tung.
Mười mấy tên Đan Đế cấp năm cấp sáu bên cạnh ông ta đi đời trong nháy mắt.
“Á... không!”
Mắt Trương Thiên Phàm mở to như sắp nứt ra, ông ta đau đớn rống to: “Súc sinh, cậu đúng là đồ súc sinh!”
“Cậu có biết bọn họ trưởng thành gian nan biết bao nhiêu không? Cậu có biết cống hiến của bọn họ với người tu võ vĩ đại đến nhường nào không?”
“Bọn họ đều là Đan Đế vĩ đại của người tu võ, là cả kho tàng y tiên đó!”
“Cậu thẳng tay giết sạch bọn họ là sao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười đáp lại: “Chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi, giết thì giết có sao đâu!”