Tiêu Dung Phi trừng mắt nhìn anh hỏi: “Cậu đang cứu tôi hả?”
“Rõ ràng là cậu sàm sỡ tôi mà!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp trả: “Dựa vào vết thương của cô, nếu không làm vậy thì cô bảo tôi xuống tay chỗ nào đây?”
“Nếu là một bác sĩ thì sẽ cứu cô kiểu gì đây?”
Anh vừa nói vừa nhanh tay cứu người.
Phụt! Phụt! Phụt!
Mấy cây ngân châm đâm xuống ngực Tiêu Dung Phi.
Máu đã được cầm.
Tiêu Dung Phi sững sờ, hóa ra tên nhóc này đang cứu mình thật à?
Chứ không phải cố tình sàm sỡ mình.
Gương mặt xinh xắn của cô taq ửng đỏ, rồi cứ thế nằm dài trên mặt đất dùng một tay che mắt.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh lấy ra một lọ thuốc bột: “Đây là Sinh Cơ Tán, nó có thể giúp cô lành miệng vết thương”.
“Vả lại còn không để lại sẹo, cô tự bôi đi!”
Bình thuốc được đặt trên ngực Tiêu Dung Phi.
Tiêu Dung Phi nâng tay chộp lấy bình thuốc.
Vết thương của cô ta quá nặng, hơn nữa bản thân còn bị trúng độc nên bây giờ không có chút sức nào: “Hay là... hay là cậu bôi giúp tôi được không?”
Diệp Bắc Minh không lan man.
Anh cầm bình thuốc lên đổ Sinh Cơ Tán vào lòng bàn tay rồi bôi lên ngực Tiêu Dung Phi.
“Ưm!”
Cơ thể Tiêu Dung Phi căng cứng, đầu ngửa ra đằng sau.
Cắn răng thật chặt!
Loại cảm giác đi kèm với đau đớn kịch liệt này cứ như là bị điện giật, khiến cho ánh mắt cô ta dần trở nên mơ hồ!
Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi, biết rằng độc tính trong người đang phát tác.
Bèn thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp cô ta giải độc!
Mười lăm phút sau.
Tiêu Dung Phi thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình: “Chuyện này không được phép nói cho bất kỳ người nào!”
Cô ấy vung tay, từ bên trong chiếc nhẫn chứa vật lấy ra một cái lệnh bài màu đen.
Thẳng tay ném qua cho Diệp Bắc Minh: “Thứ này cậu giữ đi, dựa vào thiên
phú của cậu nếu như tiến vào đất tổ của Côn Luân Hư một chuyến, có lẽ sẽ có chút cơ hội”.