Bạch Thiên Cơ nhà họ Bạch và đủ lão tổ của các loại gia tộc!
Bùi Vân Hải ngẩng đầu nhìn về phía lão già mặc áo xanh, chắp tay: "Lão tổ Trùng Hư, ông thông báo cho chúng tôi đến, nói có cách khiến Diệp Bắc Minh bó tay chịu trói!"
"Rốt cuộc là cách gì, mau nói nhanh lên đi, lão phu đã đợi không kịp nữa rồi".
Những người khác nhao nhao gật đầu.
Lão già mặc áo xanh - Vương Trùng Hư thần bí mỉm cười: "Trong tay lão phu có nhược điểm của Diệp Bắc Minh!"
"Người này là sư tỷ của Diệp Bắc Minh!"
Lão ta đạp thẳng một chân, khiến Lục Tuyết Kỳ bay ra ngoài: "Chỉ cần có cô ta, chúng ta có thể bày ra thiên la địa võng giết cậu ta!"
Lục Tuyết Kỳ bay từ cột sắt cao trăm mét ra ngoài!
Bởi vì chân tay bị đinh sắt xuyên qua, nên cô ấy đong đưa treo ở giữa không trung!
"Á..."
Đau nhức kịch liệt khiến Lục Tuyết Kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này, phía sau mọi người chợt vang lên tiếng gào thét cực kỳ tức giận: "Tuyết Kỳ!"
...
...
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại!
Chỉ thấy một thanh niên được ma khí vờn quanh, huyết quang ngập trời lao tới.
"Trời ạ!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, gần như tất cả mọi người đều không nhịn được mà lui lại!
Sôi nổi hít ngược một hơi khí lạnh!
Hung danh của kẻ này vang xa, dù bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về số người!
Vẫn không dám khinh địch!
Vương Trùng Hư hơi kinh ngạc nói: "Diệp Bắc Minh à, đến nhanh như vậy? Lão phu còn chưa thông báo cho cậu ta đâu!"
"Hừ, tới đúng lúc lắm!"
Chợt, khuôn mặt già nua của lão ta trầm xuống: "Diệp Bắc Minh, giao kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Đoạn Long trong tay cậu ra đây, nếu không!"
...
Lão ta đột ngột kéo xiềng xích dưới chân một phát!
Rầm rầm!
Lục Tuyết Kỳ bị kéo lại, ngã xuống bên chân lão.
Vương Trùng Hư giẫm một chân lên đầu Lục Tuyết Kỳ: "Nếu không, lão phu sẽ trực tiếp giẫm sư tỷ của cậu thành bãi thịt nát!"
"Nhắc nhở một câu, cậu giao kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Đoạn Long ra đây, lão phu còn có thể nói cho cậu một bí mật của Bát sư tỷ cậu!"
"Đừng! Đừng mà!"
Lục Tuyết Kỳ la hét điên khùng, phát ra tiếng gào thét tan nát cõi lòng: "Vương Trùng Hư, ông giết tôi, giết tôi đi!"
"Đừng nói cho tiểu sư đệ, cầu xin ông, giết tôi mau!"
Nhìn thấy Bát sư tỷ đau khổ như vậy, đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Bát sư tỷ!"
Vương Trùng Hư nhếch miệng cười: "Diệp Bắc Minh, cậu còn do dự cái gì?"
"Tiểu sư đệ, đừng cho lão ta, em đi đi! Em mau đi đi!", Lục Tuyết Kỳ giãy giụa điên cuồng: "Vương Trùng Hư, ông giết đi!"
"Tôi đổi!"
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Giơ hai tay lên!
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục được giơ lên cao!
Trong chốc lát, kiếm khí cuồn cuộn khắp quảng trường, ập đến như một cơn sóng thần!