Người thanh niên kia lạnh lùng trảo vào không gian, một thanh kiếm xuất hiện trong tay: “Tiếc rằng thiên tài thường sẽ chết non!”
Người nọ vung kiếm định chém đầu Diệp Bắc Minh.
Thần nữ Túc Hoàng biến sắc: “Từ từ, Phương Nguyên, đừng giết cậu ta!”
Phương Nguyên kinh ngạc.
Hắn ta quay đầu nhìn nữ thần Túc Hoàng: “Hoàng Nhi, em đang cầu xin cho cậu ta à?”
Sắc mặt thần nữ Túc Hoàng hơi mất tự nhiên: “Em...”
Cô ta không thể nói ra chuyện xảy ra giữa thần hồn của mình và Diệp Bắc Minh.
Nếu nói ra Phương Nguyên chắc chắn sẽ nổi điên.
Cô ta suy nghĩ một lát rồi tìm được một lý do: “Năm ấy khi em đuổi theo thế giới của mình đã tới thần miếu này, rồi thần hồn bị nhốt trong đó một triệu năm!”
“Em nghi ngờ cậu ta có liên quan tới sư tỷ của mình nên thôi tạm thời giữ cậu ta một mạng!”
Phương Nguyên sửng sốt, trong đầu thoáng hiện lên một bóng dáng mỹ miều.
“Nể mặt em, anh có thể giữ cậu ta một mạng!”, Phương Nguyên gật đầu.
Thần nữ Túc Hoàng vui vẻ: “Thật tốt quá!”
Phương Nguyên chuyển chủ đề: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!”
Hắn ta dứt lời rồi bỗng nhiên ra tay.
Hắn vung kiếm chĩa vào đan điền của Diệp Bắc Minh: “Để cho cậu ta vĩnh viễn làm một kẻ tàn phế được rồi!”
Thần nữ Túc Hoàng kinh hãi: “Không được!”
Phương Nguyên như không nghe thấy gì, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Vung kiếm chém vào đan điền của anh.
Nhan Như Ngọc tung song chưởng che chắn giữa Diệp Bắc Minh và Phương Nguyên.
Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
Vút!
Một bóng đen chợt lướt qua.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, một cô gái bỗng nhiên xuất hiện.
Cô gái đó đứng giữa ba người họ.
Một luồng khí thế ngông cuồng quét qua.
Người tu võ ở đây vừa nhìn thấy cô gái đó thì trong lòng chợt có xúc động muốn quỳ xuống.
Cô gái đó thật đáng sợ.
Cô gái đó nhấc cổ tay, Phương Nguyên bị đánh bay ra ngoài.
Hắn ta kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt: “Cô là ai? Cô dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Phương tại thế giới Tam Thiên sao?”
Cô ta trông khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất như một vị nữ hoàng.
Trên người có một luồng khí tức khinh thường vạn vật.
Cô gái đó bình thản nói: “Tu La Tộc, nữ hoàng Tu La!”
“Cái gì? Tu La Tộc!”
Phương Nguyên mở to cặp mắt, lùi về sau theo bản năng.
Sắc mặt hắn ta tối sầm: “Tu La Tộc muốn xen vào chuyện của nhà họ Phương?”
Chát!
Nữ hoàng Tu La tát Phương Nguyên một cú rồi nói: “Dù lão tổ nhà họ Phương có đến đây thì cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”
“Cậu một là cút, hai là chết!”
Phương Nguyên lại lùi về sau.
Hắn ta có thể cảm nhận được nếu mình lại nói nhảm thêm một câu thì nữ hoàng Tu La sẽ giết mình thật.
Hắn ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh: “Chúng ta đi thôi!”