Lục Bạch Hạc vội gật đầu nói: “Chủ nhân, mời anh nói ạ!”
“Đầu tiên, ông lập tức trở về Thiên Đạo tông, có tin gì cũng phải bẩm báo ngay cho tôi!”
“Vâng!”
“Thứ hai, tìm hiểu tin tức một cô gái tên là Lạc Khuynh Thành của tộc Hỗn Độn, cô ấy là đại sư tỷ của tôi!”
“Tôi muốn biết liệu cô ấy có an toàn ở Huyền Giới hay không!”
“Thứ ba, dùng hết tất cả lực lượng của ông ở Huyền Giới tìm cho tôi tin tức về một người có tên là chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh dứt lời.
Lục Bạch Hạc suy ngẫm một lát rồi lấy ra một miếng từ trong nhẫn chứa vật.
Hắn ta phân tách ra một luồng thần hồn bám vào trên ngọc bội.
Rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.
“Chủ nhân, ngọc bội có thần hồn của thuộc hạ sẽ giúp thuộc hạ có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh cất ngọc bội vào, tống Lục Bạch Hạc ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, báo cho cậu một tin xấu!”
“Bây giờ, trừ phi cậu gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu không tôi không thể ra tay!”
“Càng không thể dùng thần niệm tìm người giúp cậu!”
Lòng Diệp Bắc Minh chìm xuống: “Chúng ta đã bại lộ rồi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Không khác lắm!”
“Trước khi khiến người của Thần Giới chú ý, bổn tháp đã nhanh chóng thu khí tức của mình lại, bọn họ không thể xác định được vị trí của bổn tháp!”
“Bây giờ, Thần Giới đang theo dõi thời thời khắc khắc, nếu bổn tháp ra tay, chắc chắn khí tức sẽ bị phát hiện ngay!”
“Mau mạnh hơn đi, chỉ có mạnh hơn mới bảo vệ bản thân mình được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Hiểu rồi!”
“Tiếp theo đi đâu?”
Diệp Bắc Minh nhìn xa xăm: “Thiên Cực môn, đảo Vô Cấu, tìm long mạch con giáp rồi nói tiếp!”
...
Cùng lúc ấy, ở một ngọn núi nào đó ở thế giới Tam Thiên bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Hai cô gái trẻ tuổi, một người thanh niên và một ông già mặc áo xám bước ra.
Bọn họ chính là Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Thực.
Lão già áo xám kia là người hầu của ông lão Thiên Khiếm.
Đi theo để bảo đảm an toàn.
Ông ta đã đặc biệt áp chế cảnh giới và đến đại lục Tam Thiên.
“Về tông môn trước, rồi nghĩ cách tìm anh Diệp!”
Nhan Như Ngọc nhìn thoáng qua bốn phía rồi định rời đi.
“Từ từ!”
Chu Thực mỉm cười bước lên bảo: “Em gái Như Ngọc à, đi đường xa vậy rồi hay nghỉ ngơi chút đi?”
Nhan Như Ngọc nhướng mày, e dè nhìn thoáng qua lão già mặc áo xám kia rồi mới gật đầu.
Mấy người đến bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.
Nhan Như Ngọc thấy thế bèn đi tới chỗ khe suối, chuẩn bị múc nước rửa mặt.
Ầm.