Một tiếng hừ lạnh.
Lục Tuyết Kỳ bước đến, lưu lại một tàn ảnh.
Xuất hiện trước mặt tướng lĩnh này.
Giơ tay túm cổ hắn, một tiếng bóp vỡ ‘răng rắc’.
Chỉ vào thi thể của tướng quân Long Hồn này: “Diệt cửu tộc của hắn!”
“Rõ!”
Phía sau có người lập tức làm theo.
Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh: “Còn ai muốn ra tay không?”
Xung quanh tĩnh mịch!
Câm như hến!
Không một ai dám ray.
Ngụy Công nổi giận đùng đùng: “Lục Tuyết Kỳ, cô… cô dám!!!”
Lục Tuyết Kỳ cười lạnh: “Ngụy Công, ông không nên động vào sư đệ tôi!”
“Không nên động vào sư đệ cô? Sư đệ cô là ai vậy? Cậu đây có chút hứng thú”.
Đột nhiên.
Một giọng nói lười biếng truyền đến, mang theo ba phần hài hước, bảy phần bất cần đời.
“Ai vậy?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này, còn có ai dám mở miệng?
Mọi người rối rít quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám người khí tràng mạnh mẽ đi tới.
Cầm đầu là một nam thanh niên mặc áo gấm.
Dáng vẻ hắn mềm mại, da thịt còn trắng hơn cả con gái.
Một luồng khí chất cao quý trời sinh lưu chuyển trên người hắn.
Người đàn ông mặc áo gấm làm trung tâm.
Trong chu vi ba mươi mét, tất cả mọi người đều bị đẩy lùi ra ngoài, dù là những tướng sĩ Long Hồn kia cũng không đứng vững, rối rít ngã ra ngoài!
Không một ai tạp nham được giữ lại!
Sau lưng người đàn ông áo gấm có một nhóm nam nữ già trẻ đang đứng.
Hai lão giả trong số đó khí tức như vực sâu!
Lúc này.
Không khí nhà họ Ngụy dường như ngừng lại!