Ác Thông Thiên cười một tiếng dữ tợn: "Lão già ở đâu ra, nói nhảm nhiều quá vậy?"
"Chết đi cho tôi!"
Ầm!
Dưới chân giẫm một cái, Ác Thông Thiên cao hai mét nhảy lên thật cao!
Giống như người khổng lồ nện một đấm xuống.
Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng: "Bảo vệ tiểu thư!"
Mọi người còn lại của Tiêu gia bảo vệ hai chị em, nhanh chóng lùi về sau.
Phụt!
Ngũ trưởng lão không phải đối thủ của Ác Thông Thiên, bịt một đấm đâm thủng ngực, chết ngay tại chỗ!
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kêu to: "Ngũ trưởng lão!"
Trong mắt thất trưởng lão tràn ngập tơ máu: "Anh năm! Đệch!"
"Bọn tôi với các người không thù không oán, vì sao lại giết người?"
Ác Thông Thiên nhếch miệng cười: "Ông đây là kẻ ác đệ nhất thiên hạ, muốn giết ai thì giết!"
Ánh mắt trầm xuống.
Rơi vào trên người chị em nhà họ Tiêu!
Ngực!
Eo!
Mông!
Đường cong hoàn mỹ.
Mặc dù hai người ăn mặc rất đứng đắn nhưng vẫn không thể nào che giấu được dáng người bốc lửa!
Ác Thông Thiên cảm thấy khô nóng một trận: "Vậy mà còn có người đẹp như vậy, hôm nay sướng rồi!"
Gã tiến lên một bước, đi về phía mọi người nhà họ Tiêu.
Thất trưởng lão chợt thay đổi sắc mặt: "Bảo vệ tiểu thư!"
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Mọi người nhà họ Tiêu đều rút vũ khí ra, đồng loạt ra tay.
"Muốn chết!"
Ác Thông Thiên hừ lạnh một tiếng, cơ thể của gã kiên cố không phá vỡ nổi.
Đao kiếm chém vào vậy mà bắn tia lửa khắp nơi: "Một lũ ngu, cơ thể ông đây kim cương bất hoại!"
Gã tung ra một chưởng!