Bên trong khe núi.
Mười bóng người đứng chắp tay!
Một bộ thây khô nằm trên mặt đất!
Một nhát chém dài hơn một nghìn mét, tạo thành một rãnh sâu ở khu vực này!
Cây gậy đầu rắn của lão tổ Bích Hỏa vỡ vụn, mảnh vỡ rơi đầy đất!
“Đây là thi thể của lão tổ Bích Hỏa à?”
“Đã biến thành xác khô rồi ư? Trông cứ như chết mấy chục năm rồi ấy!”
“Là do Diệp Phong làm sao? Rốt cuộc người này có thủ đoạn gì mà có thể giết được cả cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong?”
Con ngươi của mười mấy cảnh giới Thần Hoàng co lại!
Mắt Độc Cô Bá Đạo giật nhẹ: ‘Quả nhiên là cậu! Lúc trước ở rừng Tinh Hồn cũng có một nhóm người bị cậu biến thành thây khô!’
‘Nhãi ranh giỏi thật, chẳng phải cậu đang ở thành phố Thần sao? Vậy mà lại có thời gian nhàn rỗi hóa thân thành Diệp Phong đến điện Thần Hoàng?’
Sát ý trong mắt Độc Cô Bá Đạo lộ ra ngoài!
Tốc độ trưởng thành của Diệp Bắc Minh quả thực là vô cùng đáng sợ!
Vào Thần Giới chưa đến ba tháng đã có đủ thực lực giết chết cảnh giới Thần Hoàng!
Một khi để mặc cho Diệp Bắc Minh trưởng thành lên, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở thành lão tổ Bích Hỏa tiếp theo!
Không được!
Độc Cô Bá Đạo tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra!
Ông ta dứt khoát trở lại điện Thần Hoàng, lấy một viên đá truyền âm ra và rót thần lực vào bên trong.
Cùng lúc đó, trong phủ quốc sư của Thần Quốc Đại Ngụy, nhẫn chứa vật của Thanh Huyền Tử bỗng lóe sáng.
Lão ta cũng lấy một viên đá truyền âm giống y hệt từ trong nhẫn ra: “Thực lực của Diệp Bắc Minh tăng vọt, cậu ta đã có thể giết được cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong!”
…
Diệp Bắc Minh trở lại thành phố Thần.
Anh thấy trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Đan và Thiên Hạ Đệ Nhất Y chỉ có lác đác vài khách hàng, mà Thiên Đan Phường và Thánh Thủ Các ở đối diện khách khứa nườm nượp ra vào!
Thần niệm lướt qua , rồi anh đi vào Thiên Hạ Đệ Nhất Đan!
“Sư phụ, cuối cùng sư phụ cũng về rồi!”
Ngay khi Cuồng Đan nhìn thấy Diệp Bắc Minh, ông ta lập tức quỳ xuống..
“Sư phụ, đệ tử có tội!”
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lùng: “Mọi việc tôi biết cả rồi, Yên Nhi đâu?”
Cuồng Đan cúi đầu: “Yên Nhi cô nương đang dưỡng thương ở đằng sau…”