Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Như Ngọc thở dài đáp: “Em thật là, tông chủ có nhiều kinh nghiệm lắm, lỡ như chỉ là người giống người thì sao?”

“Vậy phải làm sao đây?”, La Vãn Vãn hỏi.

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản, đến hỏi thẳng thôi!”

“Hả?”

La Vãn Vãn sững sờ.

...

Ngay khi vừa mới bước ra khỏi sơn môn Thanh Huyền Tông.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Đồ nhi!”

Đó chính là giọng nói của thần chủ tuyệt thế, vị sư phụ thứ một trăm của anh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, hình như giọng nói này được truyền tới thông qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì phải?

“Sư phụ, sao người bỗng nhiên truyền tin đến thế?”

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn hỏi: “Con còn nhớ là từ sau lần trước đến giờ vẫn chưa liên lạc với người được”.

“Ha ha ha!”

Thần chủ tuyệt thế cười to: “Ta cũng từng là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ vẫn còn có chút mối liên hệ diệu kỳ với nó”.

“Vậy nên, nếu ta trả giá một chút thì có thể liên lạc với con!”

“Được rồi, cái giá phải trả khá lớn, ta không nhiều lời nữa”.

Thần chủ tuyệt thế trầm ngâm nói: “Đồ nhi, con có nhớ rõ không?”

“Trước kia ta đã từng nói rằng biết đâu tương lai sẽ có việc nhờ con ấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Mời sư phụ nói”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục Truyền lời về: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy mà ông không biết hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Nhóc con à, cậu thăng cấp bản thân mình”.

“Liệu có từng nghĩ đến cái tháp này hay không? Nếu cậu để cho tôi hấp thụ nhiều năng lượng hơn chút thì tôi đã vô địch từ lâu rồi!”

“Bây giờ thực lực của tôi quá thấp, nếu thực lực cao hơn chút thì đã tóm được người kia đến đây rồi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cứng ngắc.

Khi anh vừa định nói gì, bỗng cảm giác có người đang tới gần.

“Ai đó! Mau bước ra!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên.

“Ơ?”

Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đi tới, kinh ngạc: “Chúng ta có thứ giúp che giấu khí tức, vậy mà anh cũng có thể nhận ra sao?”

Diệp Bắc Minh thầm nghĩ: “Vậy mà sư phụ có thể cảm nhận được sao?”

“Vậy trong hai người này sẽ có một người là con gái của sư phụ!”

Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã đoán ra đó là ai.

Chính là cô gái có dáng người khá cao kia.

Dung nhan cô gái ấy trong veo như nước nhưng lại rất lạnh lùng.

Nếu nói thẳng ra thì trong số tất cả cô gái mà Diệp Bắc Minh từng gặp.

Chỉ bàn về nhan sắc, tất cả cô gái bên cạnh anh đều không đẹp bằng cô ta.

Cho dù là các sư tỷ, Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đều thua kém cô gái đó.

“Lẽ nào điều sư phụ nói là thật sao? Con gái người là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Thượng Cổ ư?”, anh nghĩ thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK