Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Fuck!”

“Không thể niêm phong trang viên nữa?”

“Đáng chết! Ông chủ đã ngắm trúng nơi này rồi, muốn sửa nó thành hoàng cung nghỉ dưỡng!”

Tức giận ném vỡ điện thoại.

Chỉ vào Diệp Bắc Minh quát lớn: “Người Long Quốc, mày…”

Diệp Bắc Minh giơ tay!

Giáng một cái bạt tai từ xa!

Phập!

Người đàn ông da trắng trực tiếp bị đập chết.

Một đám đàn em của Hắc Long Hội thấy vậy đều đồng loạt rút súng bên hông.

“Muốn ra tay hả?”

Vạn Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, bước ra một bước dài.

Phập phập phập!

Tất cả đám người Hắc Long Hội đều nằm dưới đất bỏ mạng!

“A!”

An Trần sợ đến ngồi phệt xuống đất.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cô An Nhã, dẫn đường đi”.

An Nhã ù cả đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, gật đầu liên tục: “Được được!”

Tiến vào trang viên.

Diệp Bắc Minh lấy ra một bức ảnh: “Dẫn tôi đến nơi này!”

An Nhã nhìn bức ảnh một cái, kinh ngạc: “Anh Diệp, anh… anh đến đó làm gì?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao thế, không được à?”

An Nhã quả quyết lắc đầu: “Không phải… không phải không được”.

“Nơi này là một ngọn núi hoang trong trang viên, đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có ai đến”.

“Không sợ nói cho anh Diệp biết, hai mươi mấy năm trước, nghe nói rất nhiều người chết ở nơi này, không may mắn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, cứ trực tiếp đến đó đi”.

“Được”.

An Nhã hít sâu một hơi.

Cô ta bảo người giúp việc lái đến một chiếc xe điện, đi về phía núi hoang đó.

Trang viên này thực sự rất lớn, xe điện đi mười mấy phút mới đến dưới chân núi hoang đó.

Mười mấy năm qua, nơi này vẫn đầy mùi máu tanh.

Âm lạnh!

Ẩm ướt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK