Mặc dù ba người còn vô cùng khó hiểu.
Nhưng vẫn đi theo Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.
Diệp Bắc Minh cũng không có dông dài, trực tiếp lấy ra ba giọt máu rồng: "Há miệng, nuốt vào!"
Một lực lượng sinh mệnh cường đại đánh úp lại.
Giống như là sóng thần!
"Đây là?"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc.
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng: "Bắc Minh, đây là cái gì?"
"Sao em vừa ngửi mùi của nó đã cảm thấy khí huyết cả người sôi trào vậy?"
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Máu rồng!"
"Máu rồng?!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt miệng lại.
Hạ Nhược Tuyết vô cùng khó hiểu: "Máu rồng? Là máu của loại sinh vật trong tưởng tượng - rồng đó ư?"
"Đúng vậy".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"A!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, hít một hơi lạnh.
Lãnh Nguyệt kích động hỏi: "Minh Nhi, sao cháu lại có thứ nghịch thiên ày?"
"Minh Nhi, đó thật sự là máu rồng sao? Cậu lấy từ đâu ra vậy?", Sát Chủ nghiêm túc nhìn anh.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người đừng hỏi nữa".
"Hai người dùng máu rồng có thể khiến tất cả thương thế khôi phục như cũ!"
"Nhược Tuyết, đan điền của em cũng có thể dựng lại, có thể tiếp tục tu võ ".
Hạ Nhược Tuyết ngây người: "Hả?"
"Sao lại thế?"
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Rồng là một loại thần thú, trong truyền thuyết cho dù ở thời cổ đại, Đại Lục Chân Võ cũng không có mấy con rồng!"
"Truyền thuyết nói máu rồng có thể hồi sinh người chết, đắp lại xương thịt, còn quý giá hơn bất cứ dược liệu gì!"
"Một giọt máu rồng quả thật có thể cứu một mạng sống!"
Lãnh Nguyệt lắc đầu: "Minh Nhi, cái này rất quý trọng!"
"Cháu..."
Vèo!
Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra, máu rồng trực tiếp bắn vào trong miệng Lãnh Nguyệt.
"Minh Nhi, cậu đang làm...", Sát Chủ vừa mở miệng.
Một giọt máu rồng khác cũng bay vào trong miệng bà ta.
Ầm!
Một loại lực lượng sinh mệnh khủng bố bùng nổ trong cơ thể hai người.
Rất nhanh Diệp Bắc Minh đã nói: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng đừng lãng phí thời gian tôi đi cứu các sư tỷ chứ!"
"Hai người cứ hấp thu máu rồng thật tốt đi!"
"Nói không chừng có thể cải tạo thân thể một chút, tôi phải đi cứu các sư tỷ đây!"
Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, há miệng!"
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.