Sau khi leo lên xe trở về trường, Triệu Thụy tiện đường ghé vào một cửa hàng nhỏ ở gần trường mua vài hộp kem. Dẫu gì cũng đã thắng được 1200 đồng, cũng nên có chút biểu hiện với đám bạn cùng phòng.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, hắn chợ phát hiện ra cái thân thể tròn vo của La Thành đang hổn hển chạy tới chạy lui trên sân bóng.
Thiếu chút nữa Triệu Thụy đã tưởng rằng mình hoa mắt. Bởi vì La Thành trước giờ vẫn luôn không thích tập thể dục, đối với bóng rổ lại càng thêm xa rời. Ở chung ký túc xá hai năm, thấy hắn chơi bóng rổ đây mới là lần đầu!
"Này! Nhìn xem, nhìn xem, tên mập đang chơi bóng rổ ở trên sân kìa!" Triệu Thụy húych tay Hàn Tinh nói.
"Há? Cậu không có nhìn lầm đấy chứ?" Hàn Tinh cũng rất kinh ngạc, nhìn theo hướng Triệu Thụy chỉ, phát hiện ra La Thành đang điên cuồng đuổi theo quả bóng rổ ở trên sân.
"Mặt trời thật sự là mọc ở hướng Tây!" Hàn Tinh cảm thán một hơi, vẻ mặt không tin nổi.
Triệu Thụy chạy đến bên sân bóng, lớn tiếng gọi: "Này! Tên mập! Hôm nay sao lại có nhã hứng như vậy, chạy ra chơi bóng rổ thế?"
La Thành nghe tiếng gọi, vừa quay đầu nhìn chung quanh, thấy hai người Triệu Thụy và Hàn Tinh bọn họ đang đứng gần sân bóng, liền vừa vội quệt cái trán mướt mồ hôi vừa chạy tới.
"Trời ơi, tớ mệt thiếu điều muốn chết. Hai năm đại học gộp lại cũng không nhiều bằng lần vận động của một ngày hôm nay." Hắn thở hồng hộc, vẻ mặt thống khổ, tựa hồ cái loại vận động mà được hoan nghênh rộng rãi này đối với hắn mà nói lại là một sự hành hạ.
"Bọn tớ cũng cảm thấy kỳ quái đó! Tên mập chưa từng vận động sao lại đột nhiên chạy ra chỗ này chơi bóng rổ?"
La Thành khổ sở nói: "Lão đại, tớ cũng vì không có biện pháp thôi! Vân đại tiểu thư Vân Phỉ đang ở trong ký túc xá của bọn mình, nên tớ đành phải chuồn ra trước đó!"
Triệu Thụy liếc mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Cô ta ở trong ký túc xá thì có liên hệ gì? Cậu bình thường không phải là rất thích thân cận với mỹ nữ sao? Đối với cậu mà nói, đây hẳn phải là một cơ hội trời cho chứ, sao lại chạy đi?"
"Phải đó, phải đó, tên mập háo sắc như mệnh(1), gặp mỹ mữ là hai chân liền nhũn ra như con chi chi, sao tự nhiên lại trở nên ngượng ngùng như vậy?" Hàn Tinh cũng là đầy bụng nghi hoặc, chỉ là cái cách hỏi có phần quá trắng trợn, mặc kệ La Thành có tiếp nhận được hay không.
Sắc mặt của La Thành càng khó coi hơn: "Các cậu còn nhớ tình huống lúc Vân Phi đến ký túc xá của bọn mình lần đầu chứ?"
Triệu Thụy nghiêm túc nói: "Ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc đó cậu tự thổi mình lên thành thiên hạ đệ nhất siêu cấp mãnh nam, còn vẽ ra thêm một vũ giả thần bí cường mãnh hơn, khiến cho tiểu nha đầu Vân Phi đó rất là sùng bái!"
La Thành thở dài một hơi nói: "Cô nàng nào sùng bái gì tớ, cô nàng là cảm thấy hứng thú với vũ giả thần bí kia, nên tìm mọi cách đi lòng vòng, cũng chỉ muốn đào hắn ra. Vấn đề là, cái mà gọi là vũ giả thần bí đó hết thảy đều là nhân vật do tớ dựng lên, biết đi đâu để tìm hắn?
Ây dà, tớ thật sự ứng phó không nổi, đành phải vịn cớ là người khác đã hẹn tớ đánh bóng rổ, tạm thời thoát khỏi sự quấy rầy của cô ta. Cái bí mật này tớ chỉ nói cho hai người các cậu nghe, ngàn vạn lần đừng kể cho người khác, đặc biệt là Vân Phi!"
Hàn Tinh thấy có chút kỳ quái: "Chuyện này có gì mà không thể nói ra được? Một khi cậu đem sự thật ra kể lại cho với cô ta, không phải sẽ xong xuôi sao? Còn cần phải trốn như trốn nợ như vầy không? Cùng lắm, cũng chỉ là bôi chút tro lên cái hình tượng huy hoàng và sáng lạn của cậu thôi, cũng sẽ chẳng có tổn thất gì khác."
Trên khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, La Thành ngập ngừng nói: "Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Vấn đề là... trong khoảng thời gian này, Vân Phi thường hay mời tớ đi ăn, mà còn đều là đi đến mấy quán ăn cao cấp. Tớ sớm đã nợ cô nàng một món nợ nhân tình to lớn rồi. Nếu đem chân tướng chuyện này ra nói cho cô ấy, với tính tình của Vân đại tiểu thư, chỉ sợ không ăn tươi nuốt sống tớ sẽ không thôi."
Triệu Thụy gật gù. Tiểu nha đầu Vân Phi đó tính cách u ám, lòng phục thù mãnh liệt. Nếu biết mình bị tên mập lừa lâu như vậy, phỏng chừng giết người cũng dám nghĩ đến, tên mập khẳng định sẽ phải nếm nỗi bất hạnh lớn lao.
Có điều, Triệu Thụy cũng không đồng tình với La Thành, chuyện này đều là do hắn tự mình chuốc lấy(2). Ai biểu hắn ham ăn háo sắc, còn thích tự tâng bốc mình(3) làm chi?
Tất nhiên, không đồng tình cũng không có nghĩa là không ra tay tương trợ. Trước hết đừng nói vì hắn là huynh đệ trong ký túc xá, mà quan trọng hơn chính là: kẻ mà tiểu nha đầu Vân Phi này chân chính muốn tìm, kỳ thực lại là chính bản thân mình. Chẳng qua cô nàng bị La Thành lừa cho lạc lối, bất tri bất giác đi vào ngã rẽ.
Nếu muốn cho bản thân được an toàn, thân phận không bại lộ, vậy cần phải để cho Vân Phi tiếp tục bước đi trên cái ngã rẽ này.
Đưa một cái hộp kem vào tay La Thành, Triệu Thụy cười nói: "Việc đã đến nước này, cậu tránh đi một tí cũng tốt. Đợi đến khi nào có thể lấp liếm được thì lại đi gặp cô ta, có thể kiếm thêm mấy bữa cơm nữa."
La Thành cầm lấy kem, ngốn nga ngốn nghiến ăn mấy miếng, miệng nhồm nhoàm nói: "Tớ thật không dám đi kiếm cơm của Vân Phi nữa. Chỉ cần có thể bịa ra một cái lý do gì đem ứng phó cho qua với vị đại tiểu thư này là được rồi."
"Được, có thời gian bọn mình cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng." Triệu Thụy cứ vậy mà nói.
Trên khuôn mặt La Thành không khỏi hiện ra vẻ cảm kích: "Vẫn là lão đại tốt nhất(4), chịu giúp cho chuyện này."
"Còn nói mấy lời khách khí với tớ làm gì." Triệu Thụy vỗ vào tay hắn, "để tớ đi về đuổi tiểu nha đầu Vân Phỉ đó đi. Cô ta đi rồi tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"À, được được, mấy cậu đi nhanh đi." La Thành không ngừng nói, dáng bộ không thể đợi được thêm nữa.
Trở về ký túc xá, Triệu Thụy phát hiện Chu Vĩ không có ở đó, chỉ có Vân Phi đang phùng mang trợn má, thở phì phì ngồi ở trước máy vi tính. Trên cái khuôn mặt đỏ au nhỏ nhắn và mịn màng, vài giọt mồ hôi nhỏ xíu óng ánh đang lấm tấm ứa ra trên cái chóp mũi xinh xắn.
Vừa thấy Triệu Thụy và Hàn Tinh bước đến, Vân Phỉ liền mở miệng hỏi: "Mấy anh có gặp cái tên mập La Thành đó hay không?"
"Có đấy! Nó đang chơi bóng ở ngoài sân."
"Cũng đã chơi được mấy tiếng rồi, vẫn còn chơi sao?" Đôi mắt thật to của Vân Phi nghi ngờ rà quét trên khuôn mặt của hai người.
"Hắn có niềm đam mê vượt mức bình thường đối với cái loại hoạt động thể thao môn bóng rổ này." Triệu Thụy tùy miệng nói đại.
"Cái tên mập đáng chết! Ngày thường khi mời hắn đi ăn thì thấy ai chạy cũng không sánh bằng(*). Vừa mới tìm hắn hỏi chút chuyện thì lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa! Thật là một cái tên láu cá!"
Vân Phi phùng mang trợn má ngồi ở trên ghế, giận dỗi vung chân đá loạn.
Cô đích thực là cảm thấy có phần buồn bực. Vì vậy đem một bụng oán khí, trút lên người Triệu Thụy.
"Cổ nhân nói: vật dĩ loại tụ(5), lời này thật sự một điểm cũng không sai. Anh là một tên đại lưu manh, bằng hữu bên người cũng đều chẳng phải người tốt gì. Cái tên mập La Thành đó chính là một cái tên đại láu cá"
Triệu Thụy có chút dở khóc dở cười, cảm thấy mình thật sự là chịu phải tai bay vạ gió. Có điều Hắn đã sớm quen với cái loại tính khí này của Vân Phi, nên cũng chả thèm so đo với cô nàng, chỉ cười nói: "Đại lưu manh tôi đây nghe nói Vân đại tiểu thư ghé bước ký túc xá, nên đã đặc biệt chuẩn bị một hộp kem dâng lên để người giải nhiệt(6) đây!"
Nói rồi, đem hộp kem mà trước đó vốn chuẩn bị cho Chu Vĩ đưa đến trước mặt Vân Phi.
Vân Phi ở lại trong cái ký túc xá này đã được một hai tiếng đồng hồ, sớm đã bị hầm cho ngột ngạt chịu không nổi, mồ hôi đầm đìa. Vừa thấy kem đặt ở ngay trước mặt mình, hai con mắt liền sáng lên, cái miệng nhỏ thiếu điều sắp chảy nước miếng ra.
Đúng lúc chuẩn bị đưa tay nhận lấy hộp kem, đột nhiên nghĩ đến Triệu Thụy với mình là oan gia đối đầu, mỗi lần gặp mặt nếu không phải tức giận thì là đấu võ mồm, chưa từng nhường nhau nửa phần. Vậy mà hiện tại đột nhiên lại xum xoe bợ đỡ, thật sự là có chút cổ quái.
Thế là, cô liền rút lại cánh tay vừa mới vươn ra, ngửa chiếc cằm nhọn lên, để lộ cái cổ thon trắng như tuyết ra, tựa như một cô thiên nga kiêu hãnh.
"Hừm, Triệu Thụy thúi, anh trước giờ đối với tôi chưa từng quan tâm như vầy, khẳng định là có âm mưu. Tôi tuyệt đối sẽ không nhận lấy đồ của anh. Tôi có tiền, sẽ tự mình đi mua."
Nói xong, cô nhảy xuống ghế rồi đi ra ngoài mua kem.
Dõi theo bóng dáng của Vân Phi khuất khỏi chân cầu thang, Hàn Tinh đê tiện cười khà khà giơ ngón tay cái hướng về Triệu Thụy, thần sắc lộ ra vẻ kính phục: "Lão đại, cậu quả là cao nhân, dăm ba câu đã khiến cho Vân đại tiểu thư tự động rời khỏi ký túc xá! Bội phục! Bội phục sát đất!"
"Hổ thẹn! Hổ thẹn!"
Triệu Thụy khiêm tốn ôm quyền, nhưng trên mặt đều là tiếu ý.
Vân Phi mặc dù bản tính(7) có lúc rất giống như là của một tiểu hồ ly, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu, lần ra được tính khí của cô nàng thì sẽ không khó để đối phó.