Vân Hùng hai hay chắp sau lưng nhìn bóng lưng Triệu Thụy biến mất ngoài cửa lớn, ánh mắt không ngừng chớp động, đôi môi mím lại hơi hạ xuống, làm cho khuôn mặt lão càng thêm uy nghiêm.
Vân lão quản gia khí chất nho nhã đứng sau lưng lão, ánh mắt cũng nhìn theo thân ảnh Triệu Thụy dần dần đi xa.
“Lão gia, thân phận lai lịch của Triệu Thụy này thật sự quá mức cổ quái thần bí, làm cho người ta suy xét không ra, chúng ta ngay cả việc hắn là yêu ma hay người đều không phân biệt được, có tính bất xác định rất lớn. Mặt khác, vừa rồi hắn đối với sự dò xét của chúng ta có chút phản cảm. Chúng ta có nên đem tin tức tiết lộ một chút cho Tra gia không? Mặc kệ Triệu Thụy có phải sát thủ đeo mặt nạ đó hay không, Tra Trung Hoành đang cần phát tiết phẫn nộ phỏng chừng cũng không bỏ qua cho hắn, lưỡng hổ tương tranh tất có một bị thương. Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội đó hưởng lợi.”
Vân Hùng hơi trầm ngâm một lúc, giơ tay phải lên nhẹ nhàng chặn lại, cự tuyệt nói “Không được, tuyệt đối không được. Chính vì Triệu Thụy này có điều cố quái thần bí, nên chúng ta càng không thể làm như vậy được. Vừa rồi hắn hiện lộ thực lực, cả Vân gia cũng chỉ có ta và ngươi mới có tư cách đấu một trận với hắn. Quan trọng hơn là hắn còn trẻ, sau này tiền đồ không thể tính được, còn chúng ta đều đã lớn tuổi. Nếu như chúng ta làm vậy, hắn chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng. Đợi sau này hắn đại công cáo thành trở về trả thù thì Vân gia sẽ gặp đại nạn. Mặt khác Triệu Thụy tuy khiến nguời ta khó có thể nắm bắt, đối với Vân gia chúng ta mà nói dường như lại không có địch ý, hơn nữa quan hệ của hắn với Vân Phỉ cũng không tệ. Chúng ta nên nắm chặt cơ hội, kết giao tốt với hắn mới phải.”
“Đúng, là tôi suy nghĩ không có chu đáo.” Vân lão quản gia tự trách.
“Chuyện này không nên nhắc tới với bất kỳ kẻ nào. Chỉ có trời biết đất biết ta biết ngươi biết, hiểu chưa?” Vân Hùng phân phó.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lão quản gia hơi khom người đáp.
Hai nguời đang cân nhắc thân phận và lai lịch Triệu Thụy, Vân Phỉ lanh lợi từ bên ngoài tiến vào phòng khách.
Nàng đi tới trước mặt hai người, kéo chéo áo Vân Hùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi hỏi: “Ông, vừa rồi bên ngoài cháu có thấy một người giống Triệu Thụy. Có phải ông gọi hắn tới không?”
Vân Hùng cũng không phủ nhận, cười đáp: “Không sai, cháu không phải đối với thân phận hắn có chút hoài nghi sao? Ta mời hắn tới, nhân tiện nói lời cám ơn đối với hắn, cảm tạ hắn lần trước đã cứu cháu một mạng.”
“Thật ư? Như vậy hắn không phải là thần bí sát thủ đã giết chết Tra Nãi Văn?” Mắt Vân Phỉ sáng lên, vội vàng hỏi, hy vọng từ miệng của Vân Hùng có thể tìm được đáp án.
“Không biết.” Vân Hùng lắc đầu nói.
Mặc dù thân phận Triệu Thụy cổ quái thần bí, thực lực cường hãn. Nhưng lão cũng không thể trăm phần trăm xác định, Triệu Thụy chính là thần bí sát thủ đã giết Tra Nãi Văn.
Mặt Vân Phỉ có chút thất vọng, lại hỏi tiếp “Vậy hắn không phải là cổ võ giả à?”
“Không phải.” Vân Hùng đối với việc này phi thường khẳng định, cổ võ giả trên người sẽ tuyệt đối không tản mát ra khí tức yêu ma nồng đậm đáng sợ như vậy.
Đương nhiên việc này lão cũng sẽ không đề cập với Vân Phỉ, có những chuyện nên giấu đi thì tốt hơn.
Vân Phỉ chán nản cúi đầu xuống, không nghĩ rằng suy đoán của mình đoán hoàn toàn không đúng.
Vân Hùng cưng chiều xoa đầu nàng, gương mặt cương nghị lộ vẻ ôn hòa, an ủi: “Nhưng mà ta cảm thấy Triệu Thụy này dường như rất có ý tứ, các ngươi nếu có cơ hội, nên thân cận hơn.”
Vân Phỉ phát hiện gia gia tựa hồ hơi coi trọng Triệu Thụy. Mặc dù không rõ nguyên nhân gì, nhưng trong lòng cực kỳ hoan hỉ, vội vàng gật đầu.
Vân Hùng mặc dù cảm giác được Triệu Trụy thập phần cổ quái nhưng cũng không phái đệ tử âm thầm giám thị, thậm chí mọi việc điều tra cũng dừng lại.
Vì lão biết với thực lực Triệu Thụy nếu bên cạnh có người giám thị, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện, như vậy tuyệt đối sẽ khiến Triệu Thụy bất mãn với Vân gia.
Vân gia hiện tại muốn tận lực tạo quan hệ gần hơn với Triệu Thụy, không muốn gây phản cảm với hắn, cho nên chuyện vô dụng này tự nhiên không cần làm nữa.
Thời gian chậm rãi trôi, lễ Noel mau chóng qua đi, Tết âm lịch sắp tới.
Triệu Thụy lấy cớ là phải lo kỳ thi cuối kỳ của trường nên từ chối công việc ở quán bar.
Ông cậu Trần Hòa của Tôn Tiểu Lan cảm thấy có chút hối tiếc, vì đối với một nhân viên phục vụ xuất sắc như Triệu Thụy thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm được.
Nhưng mà Triệu Thụy từ chối với lý do rất hợp lý, Tôn Tiểu Lan cũng ổng hộ nên Trần Hòa cũng không cách nào giữ lại, không thể làm gì khác hơn là đau lòng đáp ứng.
Sau khi thanh toán tiền công, hắn dặn dò, nếu như thi xong rồi, có thời gian tiếp tục tới đây làm thêm, hắn lúc nào cũng hoan nghênh.
Thi cuối kỳ xong, các trường đại học ở Đông An đều nghỉ đông.
Triệu Thụy tới phòng túc xá của ba người bạn, liên hoan chia tay một bữa sau đó thu thập đồ vật, trực tiếp về nhà.
Dù sao nhà hắn ngay tại Đông An, cực kỳ tiện lợi.
Cảnh sát cùng Tra thị gia tộc đối với sát thủ đeo mặt nạ thần bí vẫn tiến hành điều tra tìm kiếm.
Chỉ bất quá điều tra của cảnh sát đã có chút mệt mỏi, hành động cũng không có rõ ràng như trước đây.
Nhưng Đông An Tra gia lại không hề có một chút dấu hiệu buông lỏng, vẫn phát động nhân thủ tiếp tục điều tra, thề phải tìm ra sát thủ đeo mặt nạ thần bí đó, băm thành nghìn mảnh.
Bởi vì có sự uy hiếp từ bên ngoài đó, khiến cho Triệu Thụy không dám lơ là tu luyện.
Hắn hy vọng mình sớm có thể tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, thực lực càng thêm cường đại, như vậy Đông An Tra gia cũng không có tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn.
Do là nghỉ đông, lại vừa mới nghỉ việc tại quán bar, không có chuyện khác làm hắn phân tâm nên Triệu Thụy có rất nhiều thời gia, hầu như suốt ngày ở vùng rừng núi phía sau Sơn Thủy nhã uyển để tu luyện.
Những ngày nghỉ này Tôn Tiểu Lan thường xuyên không thấy bóng của Triệu Thụy, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là Tết sắp đến, nàng vội lau dọn nhà cửa, mua hàng Tết, cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu. Triệu Thụy trải qua một gia đoạn cố gắng tu luyện hơn nữa lại có pháp bảo như Đại Địa phong bi tương trợ, tu luyện có tiến bộ cực lớn. Chân khí trong đan điền càng ngày càng dầy đặc, sắp tới thời điểm biến hóa về chất.
Lại là một đêm khuya yên tĩnh, núi rừng trải đầy tuyết trắng, rét lạnh dị thường, mặt trăng cũng bị mây đen che khuất, chỉ hơi hơi ló ra chút ánh sáng.
Đúng lúc này, Triệu Thụy tới vách đá quen thuộc bắt đầu tiến hành tu luyện.
Hắn ngồi dựa vào vách đá, đem viễn cổ bảo vật Đại Địa phong bi lần trước lấy được trong tiên mộ từ Càn Khôn giới ra, quàng vào cổ, chuẩn bị cho lần đột phá tối hậu.
Đoạn thời gian này hắn có thể rõ ràng cảm giác được, chân khí trong cơ thể mình đang phát sinh biến hóa kỳ dị.
Nếu như không có bất ngờ gì sảy ra, tối nay hắn có thể đột phát Đoạt Linh hậu kỳ, tiến vào Sinh Tức tiền kỳ.
Triệu Thụy không thể không thừa nhận, giữa Đoạt Linh hậu kỳ cùng Sinh Tức tiền kỳ tồn tại một khoảng cách thật lớn.
Cho dù có viến cổ bảo vật như Đại Địa phong bi làm phụ trợ, hắn vẫn tổn hao thời gian hơn hai tháng mới có thể đạt tới trạng thái hiện nay.
Phải biết rằng hắn từ Đoạt Linh tiền kỳ tăng tới Đoạt Linh hậu kỳ cũng bất quá mới có hai ba tháng.
Cũng may hôm nay rốt cuộc có thể đột phá rồi.
Triệu Thụy điều chỉnh hô hấp của mình, bài trừ tạp niệm sau đó chậm rãi chìm vào trạng thái tu luyện.
Trong đầu bức quang đồ thứ ba của Bát Hoang Lục Tiên quyết từ từ hiện lên. Triệu Thụy căn cứ vào dồ phổ và khẩu quyết ghi trên đó, bắt đầu lặng lặng hấp thu thiên địa linh khí.
Thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng đổ tới, xuyên qua da, thấm vào cơ thể, tiến vào kinh mạch, cuối cùng là chảy vào đan điền hắn, sau khi không ngừng trui rèn trong đan điền, hình thành những tia chân khí dạng sương mù bổ xung cho đan điền.
Một lát sau, dưới sự điều động của Triệu Thụy, chân khí dạng sương mù này lại bắt đầu từng chút ngưng tụ lại, hình thành một dòng nước ấm mỏng manh, thoát ra khỏi đan điền, chảy vào kinh mạch, tiến hành tuần hoàn.
Cùng lúc đó, Đại Địa phong bi trước lồng ngực bị chân khí kích thích, phát ra thổ hoàng sắc quang mang nhu hòa.
Một cỗ linh lực nồng đậm dễ chịu tràn ngập thổ khí tức từ mặt đất phát ra, xuyên qua y phục, xuyên thấu da thịt Triệu Thụy, xâm nhập vào tứ chi bách hài, gột rửa hắn từ trong ra ngoài, sau đó nhập vào kinh mạch, chảy tới đan điền.
Hai loại linh lực giao nhau tại kinh mạch nhưng không có phát sinh bất cứ một điểm bài xích gì mà là dung hợp với nhau một cách hài hòa tự nhiên, thúc đẩy thực lực Triệu Thụy tăng lên.
Mặc dù lúc này là trời đông giá rét, hơn nữa lại là đêm khuya, gió bắc gào thét, chính là lúc lạnh nhất trong một ngày.
Nhưng Triệu Thụy lại không cảm thấy một nửa điểm lạnh giá, ngược lại cảm giác được nhưng là mình đang được ngâm trong suối nước nóng vậy, cả người ấp áp dễ chịu vô cùng.
Hấp thu linh khí càng lúc càng nhiều, chân khí trong đan điền ngày càng đậm đặc, dường như sắp đạt tới trạng thái bão hòa.
Ngay lúc này, đột nhiên có sự biến hóa.
Chân khí trong đan điền hắn, tại vị trí trung tâm đột nhiên sụp đổ, hình thành một cái lỗ hổng kỳ lạ.
Cái lỗ hổng này giống như có một sức mạnh vô cùng lớn, đem chân khí trạng thái sương mù phiêu tán trong đan điền dựa theo chiều kim đồng hồ mà xoay chuyển, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Khí tức yêu ma đậm đặc từ cơ thể hắn chậm rãi thoát ra, giống như sương mù vô hình, bao phủ hắn bên trong.
Lớp tuyết dầy bao trùm bốn phía cũng bị nhiệt độ trên người hắn tản ra làm tan đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể Triệu Thụy đột nhiên chấn động, khí tức yêu ma bốn phía bỗng nhiên nổ tung, bùn đất bốn phía bắn lên trên không.
Triệu Thụy chậm rãi mở mắt, thở sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Trải qua hơn hai tháng gian khổ tu luyện, rốt cuộc hắn đã đột phá cảnh giới Đoạt Linh hậu kỳ, tiến nhập Sinh Tức tiền kỳ.