Hai ngày sau khi sự tình Trương bí thư và Vương Hổ giao dịch bị tố giác, Triệu Thụy đã được phục chức.
Bởi vì chứng cứ chứng minh việc Triệu Thụy đánh người bị thương khi đó thật ra là do phòng vệ. Triệu Thụy tiếp được điện thoại phục chức cũng không tỏ ra cao hứng nhiều lắm.
Bởi vì mọi chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn.
Chiều ngày hôm đó, hắn đã đi tới cục cảnh sát làm việc
Vừa tiến vào văn phòng, Đường Lỗi quan hệ thân thiết nhất với hắn đã lên đón, bắt tay hắn, còn dùng sức ôm hắn:
“Này! Hoan nghênh ngươi trở lại!” Đường Lỗi cười lớn nói “Hai ngày nay không có ngươi, ta không có cả người nói chuyện, cảm thấy rất vô liêu đấy!”
“Thật sao? Mới hai ngày không gặp đã tịch mịch vậy sao?” Triệu Thụy cũng cười đùa.
“Hai nam nhân thân mật như vậy, cũng không sợ buồn nôn sao?” Một giọng lành lạnh đột nhiên bay vào tai hai người.
Triệu Thụy nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy Đinh Linh hai tay khoanh trước ngực, lưng ưỡn thẳng tắp đi tới.
“Đinh đội trưởng.” Triệu Thụy gật gật đầu với cô coi như chào hỏi.
“Hoan nghênh ngươi về đội, sau này phải nỗ lực công tác, không được đánh loạn.”
Đinh Linh nhìn hắn một cái, chẳng khách sáo gì, trực tiếp phang một câu cứng ngắc, thiếu chút nữa đập Triệu Thụy ngã nhào.
Triệu Thụy lắc lắc đầu, rồi xoay người cười khổ nói với Đường Lỗi: “Sao ta không nghe ra ý hoan nghênh trong ngữ khí của Đinh đội trưởng vậy?”
“Ặc… đây đại khái là tính cách đặc hữu của Đinh đội trưởng.” Đường Lỗi cũng có chút nghẹn họng “Bất quá, nói đi nói lại, lần này vì giúp ngươi phục chức, đã tốn không ít khí lực!”
“Ồ? Thật sao?”
Triệu Thụy không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, Đinh Linh trước giờ mang thành kiến rất lớn với mình, sao lại nói giúp mình?
“Đây là thiên chân vạn xác.” Đường Lỗi hết sức khẳng định nói “Đinh đội trưởng sau khi biết Trương bí thư hãm hại ngươi, lúc đầu đề xuất lên trên cho ngươi phục chức, nghe nói bên trên còn lo ngại. Chỉ là Đinh đội trưởng hết sức kiên trì, nên ngươi mới về nhanh như vậy.”
“Vậy… thật là cảm ơn cô.”
Triệu Thụy quay đầu cảm ơn Đinh Linh, hắn bỗng cảm thấy cấp trên suốt ngày xụ mặt hoa đi đối phó với hắn này, trong tính cách cũng có một mặt rất không tệ.
“Không có gì phải cảm ơn, giúp ngươi phục chức cũng là một trong những công tác.” Đinh Linh lạnh nhạt nói.
Triệu Thụy cũng gật gật đầu phụ họa, rồi đổi đề tài: “Này, Trương bí thư… à không, là… Trương Quýnh bây giờ ra sao rồi?”
“Thằng cha đó còn sao được nữa?” Trên mặt Đường Lỗi lộ vẻ khinh thường “Chứng cớ rành rành, hắn căn bản đến cơ hội biện giải cũng không có, đã bị bắt rồi, thẩm tra hai ngày, cung khai toàn bộ, đại khái chiều nay sẽ chuyển đến tạm giam ở trại tạm giam chúng ta.”
“Há? Thật sao? Vậy ta phải đến xem thử.”
Đường Lỗi cười nói: “Xem thì được, nhưng đừng động thủ với hắn, nếu không chỉ sợ công tác không dễ có này của ngươi lại làm mất nữa.”
“Ta sẽ không xung động vậy đâu.”
Triệu Thụy nói một câu, nếu hắn muốn động thủ, dù Trương bí thư có một ngàn cái mạng thì cũng chết sạch hết rồi, hà tất phải chờ tới bây giờ.
“Ha ha. Không xung động là tốt, dẫu sao cuối cùng người thắng là ngươi, hà tất phải chấp nhặt với thằng cha đó? Nói đi nói lại, Trương bí thư có kết cục hiện tại cũng thuần túy là đáng đời.” Đường Lỗi toét miệng, rất khinh thường nói “Cấu kết với hắc bang lão đại như Vương Hổ đó, nhờ hãm hại bọn ta để vơ chỗ tốt. Hắn không xui xẻo cũng chẳng còn gì là thiên lý nữa.”
Triệu Thụy thấy bộ dạng căm phẫn sôi sục của Đường Lỗi, mỉm cười gật gật đầu, tỏ ra thấu hiểu.
Có câu thố tử hồ bi, hắn và Đường Lỗi là đồng sự cùng một văn phòng, quan hệ nghĩ cũng không tệ, hắn bị đình chức vì Trương bí thư, trong lòng Đường Lỗi tự nhiên cũng sẽ có một cảm giác cùng chung kẻ địch.
Đinh Linh đột nhiên chen vào nói: “Thật ra, vận khí của Triệu Thụy cũng tính là không tệ, vừa bị đình chức, vụ án Trương bí thư cũng phơi ra. Nếu không, Triệu Thụy muốn phục chức cũng là lâu lắc chẳng biết tới khi nào.”
Đường Lỗi gãi gãi đầu: “Ta cứ thắc mắc mãi! Ai mà thần không hay quỷ không biết, quay được giao dịch giữa Trương bí thư và Vương Hổ?”
Đinh Linh cũng cảm thấy bất khả tư nghị: “Lúc đó Trương bí thư đúng là đang ở phòng riêng trong Thiên Luận hội sở! Thiên Luận hội sở ta biết, chỗ đó nổi tiếng là bảo mật sâm nghiêm, đến con ruồi cũng không bay lọt, cảnh sát chúng ta cũng luôn không biết trong đó rốt cuộc có tình huống gì, không ngờ có người chui vào được mà quay lén.”
Đường Lỗi suy đoán: “Có phải người nội bộ trong Thiên Luận hội sở không? Có lẽ là Vương Hổ tự mình kêu người quay lén, dùng khống chế Trương bí thư vào lúc quan trọng?”
Đinh Linh liếc hắn một cái: “Vương Hổ không đần vậy, cho dù hắn muốn nắm được chóp của Trương bí thư cũng sẽ chọn phương thức khác, chứ không cho quay cảnh giao dịch của mình và Trương bí thư. Bất quá, người nội bộ Thiên Luận hội sở thì có thể.”
Triệu Thụy nghe hai người suy mò đoán loạn, trong bụng có chút buồn cười, trên mặt thì chẳng tỏ vẻ gì.
Theo hắn thấy, hai người đoán càng xa sự thật lại càng có lợi cho hắn.
Chờ Đinh Linh và Đường Lỗi đoán một hồi, hắn mới mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, Vương Hổ ở Hoa Nghiệp đó bây giờ sao rồi? Có bị khống chế không?”
Đinh Linh lắc lắc đầu, mái tóc tú lệ cũng óng ánh lên, nhẹ nhàng lắc theo: “Không có, phim mới vừa truyền lên trên mạng, hắn đã hay tin, chạy ngay trong đêm. Trước mắt chúng ta đang phát lệnh truy nã, tiến hành truy bắt hắn.”
Đường Lỗi cười nói: “Thằng cha này nhanh nhạy thật, chạy còn nhanh hơn thỏ nữa, chạy tới mức đuổi phía sau cũng không kịp, so với Trương bí thư còn muốn mạnh hơn nhiều.”
Triệu Thụy nói: “Ta cảm thấy đây mới là chỗ lợi hại của Vương Hổ, vừa thấy phong thanh không đúng đã vứt bỏ cơ nghiệp khổ cực gầy dựng mấy chục năm, đây không phải là quyết định mà người bình thường có thể làm được.”
“Hắn là nhân vật nguy hiểm, tốt nhất là có thể sớm ngày bắt hắn…” Đinh Linh đang nói, bỗng như phát hiện được gì đó, đột nhiên chuyển tia nhìn ra cửa sổ.
Triệu Thụy nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô, chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát đang ngừng ở bãi giữ xe ngoài tòa nhà.
Trương bí thư hai tay bị còng, được mấy cảnh viên áp giải, bước từ trên xe xuống.
So với hai ngày trước, trên người Trương bí thư có biến hóa to lớn, mặt hắn trắng bệch, cả người phờ phạc, cúi đầu ủ rũ, kiêu căng và ngạo mạn từng có đã hoàn toàn không thấy tung tích.
Thật ra, đây cũng là lý đương nhiên, từ một quan viên trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, đột nhiên biến thành tù nhân trong ngục, đúng là giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục!
Ngoài ra, sự sợ hãi và lo nghĩ đối với tiền đồ cũng khiến hắn bị dày vò, hắn không biết kết cục sau cùng của mình như thế nào.
“Lúc mấy ngày trước thấy hắn, thằng cha này còn nghênh ngang cao ngạo, làm mưa làm gió, ngưu bức tới trời, đến nhìn cũng lười nhìn ta một cái! Không ngờ hôm nay lại thành bộ dạng này.” Đường Lỗi giọng trào phúng nói, không chút đồng tình.
“Rơi đến mức này, đại khái là hắn nằm mơ cũng không ngờ nổi đâu.” Đinh Linh lắc lắc đầu, thở dài một hơi “Đáng thương nhất là, mãi đến bây giờ hắn cũng không biết mình bị kẻ nào hất cẳng.”
“Tôi muốn gặp Trương bí thư một lần.” Tiếng Đinh Linh chưa dứt, Triệu Thụy đột nhiên nói.
“Ngươi muốn chứng tỏ ngươi thắng lợi?” Đinh Linh cười cười, cũng không ngăn lại “Vậy ngươi đi phòng thẩm vấn chờ đi, ta sẽ an bài ngươi một mình gặp hắn.”
Triệu Thụy gật gật đầu, đi tới phòng thẩm vấn, chờ chưa bao lâu, Trương bí thư đã được dẫn vào.
“Trương bí thư, chúng ta lại gặp rồi.” Triệu Thụy mỉm cười, bước tới gần hắn, vỗ vỗ vai hắn “Chỉ bất quá nước lần lượt chuyển, lần trước ngươi thẩm vấn ta, lần này chúng ta đổi vị trí.”
“Ngươi là đến xem chuyện cười của ta sao?” Trương bí thư hơi ngẩng đầu, trong mắt bắn ra thần sắc oán độc “Thắng làm vua thua làm giặc, ta bây giờ là tù nhân trong tay ngươi, ngươi cứ tận tình chê cười ta đi.”
“Chê cười ngươi?” Triệu Thụy nhún nhún vai “Cũng không cần phải vậy. Đối với ta mà nói, không đáng giá.”
Trương bí thư hung hăng cắn chặt răng, quay đầu sang một bên, không nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy bước bên cạnh hắn, thờ ơ nói “Trương bí thư, ngươi chẳng phải đến giờ không nghĩ thông, giao dịch giữa ngươi và Vương Hổ là do ai quay phim lại sao?”
Trương bí thư như bị kim châm, ngẩng mạnh đầu lên, khó tin nhìn Triệu Thụy: “Ngươi… chẳng lẽ là… là ngươi?”
Triệu Thụy cười cười, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Phải thì sao? Không phải thì sao?”
“Ngươi… ngươi làm sao tiến vào Thiên Luận hội sở được? Ngươi làm sao biết được ta và Vương Hổ gặp nhau khi nào!”
“Muốn làm những chuyện này, đối với ta mà nói, dường như tịnh không phải là việc khó. Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, câu nói cũ này chẳng lẽ ngươi quên rồi? Trương bí thư, ngươi hai phen ba lần thử đẩy ta vào chỗ chết, cho rằng ta không biết sao? Đây là ta chỉ đáp trả cho ngươi một chút xíu xiu thôi.”
Trương bí thư nghe câu này, trừng trừng nhìn Triệu Thụy, trong mắt cơ hồ phun ra lửa.
Cho dù hắn hận không xé được Triệu Thụy nuốt vào bụng, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ cắn chặt răng, không nói câu nào.
Bởi vì hắn hết sức rõ ràng, thân phận trước mắt của hắn là gì.
Hắn là kẻ thất bại trong trường đấu tranh này, cách làm thông minh nhất lúc này là cố hết sức tỏ ra thuần phục.
Chờ sau này có cơ hội Đông sơn tái khởi, lại phục thù cũng không muộn.
Triệu Thụy thấy hết thần tính của hắn, đoán được cách nghĩ của hắn, cũng không để ý cười cười: “Ta biết ngươi không phục, muốn tìm ta báo thù, ta cũng tùy thời cung kính chờ đợi.”
Mặt Trương bí thư liền như tro tàn, cả người như bị sét đánh trúng, ngồi liệt trên ghế.
Chút đấu chí vừa ngưng tụ được do phẫn nộ vừa rồi cũng tan tành tro bụi trong chớp mắt.
Triệu Thụy nói không sai, ngoại trừ tham ô hối lộ ra, Đỗ Bằng Phi bị mưu sát, hắn cũng phải chịu một phần trách nhiệm lớn.
Trừng phạt của pháp luật đối với hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ, chỉ sợ quả thật phải ngồi tù mọt gông.