Tra Mãnh là một gã vũ giả, hơn nữa hắn là một vũ giả đạt tới tiên thiên nhị cấp. Hắn rất có tiếng tăm trong Tra gia thị tộc, trừ tộc trưởng ra trong gia tộc những người thực lực trên hắn chỉ có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Cho dù đưa mắt tìm khắp cả giới cổ võ thực lực như hắn cũng không nhiều.
Trong Tra gia thị tộc hắn là thành viên cao cấp, thân phận rất tôn quý
Nếu không phải tộc trưởng gia tộc đích thân mời, hắn tuyệt đối hạ mình làm vệ sĩ.
Nhưng mà bây giờ Tra Mãnh cũng rất nhếch nhách.
Người hắn đầy bụi đất mang theo Tra Nãi Văn phá tường xuyên qua câu lạc bộ đêm chạy như điên.
Khách hàng trong hộp đêm đều kinh hãi kêu la. Tựa như thấy ôn thần, vội vàng dạt ra tránh hắn.
Nếu như là trước kia Tra Mãnh khẳng định không thể chịu được loại thái độ này, hắn nhất định sẽ dừng lại đánh gãy răng lũ người dám can đảm dùng loại thái độ này nhìn hắn.
Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không quan tâm
Trong đầu hắn chỉ duy nhất một ý niệm “Chạy! Chạy! Chạy nữa! Chạy càng xa càng tốt!”
Tra Mãnh toàn lực chạy thật nhanh, cổ hắn phát khô, tim đập dồn dập, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ cổ họng vọt ra .
Hắn hơi dừng lại nghỉ lấy hơi một chút, nhưng hắn không dám dừng lại lâu.
Bởi phía sau hắn là một tử thần câu hồn đoạt mạng. Chỉ cần cước bộ của hắn hơi chậm một chút thì tính mạng của hắn và Tra Nãi Văn sẽ bị kẻ phía sau đoạt mất không chút lưu tình.
Tra Mãnh đối với thực lực của mình luôn luôn tự phụ, nhưng hiện tại trong đầu hắn không nổi một ý niệm anh dũng chiến đấu nào.
Bởi hắn biết đối thủ theo sát phía sau hắn thực lực thật sự cách biệt quá lớn.
Đối phương đã đạt tới thực lực tiên thiên vũ giả ba cấp. Cả Tra gia tộc chỉ có tộc trưởng Tra gia mới có thực lực như vậy.
Tra Mãnh trong lòng đột nhiên có chút thống hận Tra Nãi Văn. Không biết nhị tổ tông này quỷ không biết thần không hay đi trêu trọc vào một đại địch mạnh như vậy!
Hắn thật sự muốn đem Tra Nãi Văn vứt ra xa để tên sát thủ phía sau giết chết thằng khốn vô tích sự này.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Bởi Tra Nãi Văn là Tra nhị thiếu gia, lại là con ruột của tộc trưởng Tra gia, tộc trưởng từng phân phó nhất định phải bảo vệ hắn thật chu đáo. Cho nên hắn phải đem nhị tổ tông này mang về không được để xảy ra chut tổn hao nào.
Hắn xuyên qua đám người cực nhanh, chạy thẳng ra hướng cửa lớn.
Ngoài cửa lớn, dòng người nhốn nháo nhộn nhịp cùng dòng xe chạy tấp nập như thoi đưa.
Tra Mãnh cảm giác được nếu như thành công chạy thoát ra được đường lớn, ẩn vào đám đông có lẽ sẽ tránh được lần truy sát này.
Đương nhiên tất cả chỉ là có lẽ. Hắn cũng không dám khẳng định cuối cùng có tránh được kiếp nạn này không.
Nhưng hắn vô cùng minh bạch rằng nếu như ở lại Đường Đô tuyệt đối không có đường sống!
Mắt thấy sắp tới gần cửa lớn, Tra Mãnh trên mặt lộ ra một nụ cười tựa hồ sinh cơ đang dang tay chào đón trước mặt hắn vậy.
Hắn ép mạnh một hơi chân khí, dốc hết toàn lực phóng thẳng ra bên ngoài.
Ngay lúc đó, một bóng đen xẹt qua đầu hắn chặn ngay trước cửa lớn.
Vẻ mặt tươi cười của Tra Mãnh trong phút chốc đóng băng, tim hắn trùng xuống.
Hắn đột nhiên phát hiện chính bản thân mình không có đường thoát.
“Ngươi thật sự không thể bỏ qua chúng ta?”
Lời kia vừa thốt ra hắn liền cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, sát thủ thần bí này đã giết nhiều đệ tử Tra gia đến vậy sao có thể bỏ qua bọn hắn được.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi, bởi đây là bản năng cầu sinh.
“Không thể!”
Triệu Thụy thản nhiên đáp lại một câu như chém đinh chặt sắt.
Tra Mãnh biết mình đã không còn đường lui, hắn không thể không chiến đấu với đối thủ khiến người khác sợ hãi này.
Quăng Tra Nãi Văn sang bên cạnh, Tra Mãnh bắt đầu ngưng tụ lực lượng tối hậu.
Triệu Thụy cũng yên lặng chờ đợi, chỉ là khí tức yêu ma trên người hắn càng lúc càng nồng nặc khiến cho không gian xung quanh tạo thành một áp lực vô hình làm người ta cảm giác nghẹt thở.
Tra Mãnh đứng gần đấy cảm nhận được mãnh liệt nhất. Hắn cảm giác được thân thể mình dưới áp lực này trở nên hơi run rẩy.
Tâm trạng hắn hoảng sợ, tình huống này ngay cả khi tỉ thí với tộc trưởng Tra gia cũng không từng xuất hiện.
Hắn không dám trì hoãn lâu, càng kéo dài thời gian hắn chỉ sợ đánh mất cơ hội xuất thủ trước.
Hét lên điên cuồng một tiếng, cơ thể Tra Mãnh đột nhiên phát lực nhảy lên về phía trước, một chân hướng về Triệu Thụy hung hăng nện xuống.
Đây là một cước tuyệt vọng của một cường giả tiên thiên nhị cấp, hắn không chỉ ngưng tụ toàn bộ lực lượng mà thậm chí hắn còn đột phá cực hạn của chính bản thân hắn.
Hắn hy vọng một chân này có thể khiến cho tên sát thủ thần bí mang mặt nạ có một chút thương tổn.
Cước này tựa như một nhát chém thật lớn từ trên không trung bổ thẳng xuống, thanh thế cực kỳ kinh người.
“Ác!”
Trong đám người xung quanh theo dõi một người than lên sợ hãi, tựa như khiếp sợ sự cường đại của Tra Mãnh có thể đem lực lượng vận dụng đến cực hạn như vậy.
Triệu Thụy chỉ cười cười không thèm tránh né, xuất thẳng một quyền về phía chân của Tra Mãnh đang tới.
Chân khí cường đại từ quyền của hắn bộc phát ra, tựa như sơn băng hải khiếu. Thế công của Tra Mãnh vừa mới tiếp xúc tựa như bị phá hủy triệt để.
Tra Mãnh rống lên một tiếng, từ trên không trung chấn động ngã phịch xuống đất.
Máu tươi từ ngũ quan chảy ra, xương cốt, nội tạng của hắn bị chân khí cuồng bạo của Triệu Thụy một kích chấn nát bấy.
Trong câu lạc bộ đêm, đám người vây xung quanh nhất thời kêu lên, vô cùng khiếp sợ.
Biểu hiện của Tra Mãnh rất cường hãn, đã vượt qua phạm trù tư duy thông thường của con người, vậy mà người sát thủ thần bí mang mặt nạ này dễ dàng giết chết Tra Mãnh. Điều này không phải chuyện mà nhân loại có khả năng làm được.
“Đáng sợ! Người này thật đáng sợ.” Mọi người sợ hãi nhìn Triệu Thụy, cúi đầu thì thầm
“Người này rốt cuộc là ai? Hắn vẫn là người sao?”
“Yêu ma! Chẳng lẽ trên đời này thật sự có yêu ma!”
“…..”
“…..”
Triệu Thụy ngẩng đầu, nhìn lướt qua đám người xung quanh, ánh mắt lạnh băng, làm cho tất cả mọi người câm như hến, những tiếng xì xào bàn tán lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay cả đệ tử Tra gia đang làm việc tại đường đô cũng lặng lẽ ẩn thân hình, không dám xuất đầu lộ diện.
Có lẽ cũng khiếp sợ cơn lôi đình của tộc trưởng Tra Trung Hoành, nhưng thời khắc mình dũng cảm cũng chính là thời khắc vứt bỏ cái mạng bé nhỏ, lựa chọn thế nào bọn họ vô cùng minh bạch.
Triệu Thụy ánh mắt nhìn mọi người một lúc, sau đó chậm rãi đi đến chỗ Tra Nãi Văn.
Khí tức yêu ma nồng nặc của hắn tựa như xúc tu bay lượn tứ phía.
Tra Nãi Văn sớm đã sợ đến vỡ mật, nằm xui lợ trên mặt đất không thể đứng dậy, chỉ dám dùng cả tay chân mà bò.
“Van xin người! Không… Đừng có giết ta!” Tra Nãi Văn mặt trắng bệch, rên lên: “Ngươi cần thứ gì! Đàn bà? Đàn bà ở đây ngươi tùy tiện chọn lựa! Ngươi muốn tiền! Cần bao nhiêu, ta đưa bấy nhiêu! Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha ta! Điều kiện gì ta cũng đáp ứng!”
“Thật không?”
Triệu Thụy phía sau mặt nạ châm chọc cười.
“Ta chả muốn thứ gì! Ta chỉ cần cái mạng của ngươi!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn trở nên lạnh như băng.
Tra Nãi Văn nghe xong những lời này nhất thời trong lòng nguội lạnh, biết rằng muốn sống là vô vọng, nhất thời cũng không biết từ đâu toát ra một cỗ từ khí lực bất ngờ có thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng, cái loại giãy dụa sắp chết này cũng là phí công vô ích.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, đằng không, sau đó đem chân khí tụ lại ở mũi chân điểm nhẹ lên xương sống của Tra Nãi Văn.
Chân khí cuông bạo mang theo khí tức yêu ma ép mạnh vào thân thể Tra Nãi Văn giống như một con ma thú cắn nát toàn bộ kinh mạch cũng như xương cốt của hắn
Tra Nãi Văn kêu lên thảm thiết một tiếng, máu tươi từ miệng phun ra òng ọc, cả người như đạn pháo bắn ầm một cái bay thẳng về phía trước đánh cái rầm vào một cây cột đá cẩm thạch, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Một vệt máu kéo dài xuất hiện trên cột đá.
Tất cả mọi người khiếp sợ đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả kinh hô cũng bị bỏ quên sau não.
Tra nhị thiếu gia Tra Nãi Văn cứ như vậy bị người ta giết.
Điều này sẽ gây ra hậu quả thế nào?
Không ai biết, cũng không người nào có thể đoán được.
Tất cả mọi người kinh hãi, đắn đo, hơi thở như ngừng lại; rồi đem ánh mắt kinh hãi cùng hoảng sợ, hỗn tạp, quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy.
Thực lực cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn của sát thủ thần bì mang mặt nạ đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ chỉ hy vọng, vị sát thủ kinh khủng này không mang sự phẫn nộ với Tra gia phát tiết trên người mình.
Triệu Thụy giết chết Tra Nãi Văn xong hắn không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi
Thậm chí hắn đi một lúc lâu cả hộp đêm không có một người nào lên tiếng, thậm chí không ai dám nhúc nhích một chút. Bởi vì mới vừa rồi hắn thể hiện thực lực quá kinh khủng khiến cho mọi người đều kinh sợ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cho đến khi phía cảnh sát nhận được tin báo và phái xe tuần cảnh đến mọi người trong câu lạc bộ đêm lúc này mới thở dài một cái yên lòng.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện quần áo sau lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cơ hồ tất cả mọi người ở đây trong lòng âm thầm thề rằng: sau này tuyệt đối không trở lại cái nơi hung hiểm này nữa.