Ngô Hồng Phong cúi đầu ủ rũ ra đi, ngay buổi chiều hôm hắn lỡ tay đánh vỡ chiếc vòng phỉ thúy đã bị ông chủ đuổi việc ngay, đến chú họ Lý chưởng quỹ liên quan đến hắn cũng bị liên lụy, không còn cao ngạo vô lễ như bình thường nữa, bắt đầu cúp đuôi làm người.
Còn như thủ tục có liên quan đến sự bồi thường của Ngô Hồng Phong, Triệu Thụy không biết cuối cùng xử lý ra sao, bất quá xem ra Ngô Hồng Phong cuối cùng rất không dễ chịu.
Bớt đi một thằng cha chuyên môn tìm mình làm phiền, hoàn cảnh Triệu Thụy ở Tất Thắng Áp liền trở nên tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng rất thoải mái.
Sáng sớm hôm đó, Triệu Thụy cưỡi xe đạp lắc la lắc lư đi làm.
Khi hắn đi qua một con hẻm nhỏ quen thuộc bình thường hay đi, bỗng thấy ở giữa con hẻm có bốn tráng niên nam tử đang dồn một lão già vào góc tường.
Tráng niên nam tử đứng đầu mặc đồ tây phẳng phiu, đầu tóc chải nghiêng, sáng bóng, nhưng vẫn không che đậy được khí chất lưu manh trên người.
Lão già khoảng sáu chục tuổi trở lại, râu tóc đều hơi hoa râm, rối nùi, tỏ ra không được chải tử tế, quần áo nhăn nhúm, cũng chẳng biết chưa ủi đã bao lâu rồi.
Khi Triệu Thụy đi làm đã từng gặp lão già trên đường đi mấy lần, dường như lão ở gần đó, còn tình huống khác thì hắn không rõ.
“Này, Hướng lão đầu, mười lăm vạn ông thiếu bọn ta cũng phải trả rồi đấy.” Nam tử chải chuốt đứng đầu hung ác nói với Hướng lão đầu.
“Ta… hiện tại trong tay túng thiếu, không có nhiều tiền thế.” Hướng lão đầu nép sát tường, nhỏ giọng nói “Các ngươi có thể gia hạn thêm mấy ngày nữa được không?”
“Không có tiền mà ông còn đi đánh bạc? Hôm qua tiểu đệ ta thấy ông tiến vào Duy Ni đại tửu điếm!” Nam tử chải chuốt bừng bừng giận dữ, nước miếng tung tóe, phun đầy mặt Hướng lão đầu “Có phải ông định quỵt nợ không?”
“Không phải! Không phải! Ta… ta quả thật không có tiền!” Hướng lão đầu run cầm cập vội vàng biện giải “Hôm qua ta chỉ nhất thời ngứa tay, tiến vào đánh hai phát, không bao nhiêu tiền, chỉ hai ba ngàn. Quả thật không bao nhiêu tiền.”
“Hai ba ngàn không phải là tiền?” Nam tử chải chuốt vẻ mặt hay giọng nói đều nghiêm khắc “Hôm nay hai ba ngàn, ngày mai hai ba ngàn, cộng lại không phải nhiều sao! Hướng lão đầu, tôi thấy ông đúng là chán sống rồi! Đến nợ của ta cũng đám chối! Hôm nay nếu không cho ông biết mặt, ông còn cho rằng Dũng tôi dễ ăn hiếp!”
Nói xong, hắn vung tay một cái, phân phó thủ hạ: “Chặt hai ngón tay của lão cho ta!”
“Vâng, Dũng ca!”
Ba tráng hán bổ tới như hổ đói, ép Hướng lão đầu sát vào tường, rồi rút dao ra, chuẩn bị động thủ.
Hướng lão đầu hoảng sợ, vội vàng lớn giọng cầu khẩn: “Dũng ca! Dũng ca! Ta cầu ngươi gia hạn thêm vài ngày. Ta kiếm được tiền, lập tức trả cho ngươi. Gia hạn thêm vài ngày đi!”
“Trả?” Dũng ca nhếch mép, khinh thường hỏi: “Ông lấy gì mà trả?”
“Ta… ta nghĩ cách, nghĩ cách.”
Dũng cau cau mày, dường như đột nhiên nhớ lại gì đó, nói: “Tôi nhớ trên tay ông hình như còn một bảo vật gia truyền do tổ tiên truyền lại gì đó. Kêu là… Long Vĩ Ngọc Điệp, đúng không? Ông đưa thứ đó ra cho tôi xem thử, nếu đủ giá, món nợ này của ông xóa bỏ toàn bộ.”
“A? Long Vĩ Ngọc Điệp?” Sắc mặt Hướng lão đầu hơi biến đổi, vội vàng lắc đầu: “Không được. Không được. Dũng ca, thứ gì ta cũng đưa ngươi được, nhưng thứ này thì không được. Đây chính là vật tổ truyền của họ Hướng nhà ta, đã truyền không biết bao nhiêu đời rồi. Nếu ta cầm đi gán nợ, vậy ta thật xấu hổ với liệt vị tổ tông Hướng gia, không thể, tuyệt đối không thể!”
Dũng đại nộ, giẫm mạnh một cái lên người Hướng lão đầu: “Đến vợ con ông cũng chạy hết rồi, trong nhà ngoài Long Vĩ Ngọc Điệp ra còn thứ gì đáng tiền nữa đâu mà trả nợ? Nói cho ông biết, Hướng lão đầu! Nếu không đem Long Vĩ Ngọc Điệp ra cho tôi, tôi lập tức chặt của ông hai ngón tay!”
Hướng lão đầu run rẩy khắp người, thần sắc trên mặt biến ảo, âm tình bất định.
Qua một lúc, lão đột nhiên cắn răng một cái, trong lòng nổi ngang, lớn giọng nói: “Được thôi! Được thôi! Các ngươi cứ chặt đi! Tiền thì ta nhất định nghĩ cách trả cho các ngươi, nhưng Long Vĩ Ngọc Điệp thì tuyệt đối không thể lấy ra!”
Dũng hơi ngẩn ra một cái, không ngờ Hướng lão đầu lại cường ngạnh như vậy.
Hắn mắt lộ hung quang hung hăng trừng Hướng lão đầu, qua một lúc mới phun qua kẽ răng một câu: “Tốt! Tôi cho ông ba ngày thời gian! Nói cho ông biết, Hướng lão đầu, nếu tới lúc đó ông còn không trả tiền, vậy thì không phải là chuyện hai ngón tay đâu. Tôi con mẹ nó dù không cần khoản tiền này, cũng phải vứt ông vào biển làm mồi cho cá! Ông nghe rõ chưa!”
Hướng lão đầu vốn cho rằng hôm nay thế nào cũng bị người ta xin tí huyết, bây giờ nghe dường như không tới nước đó, không khỏi mững ngoài tưởng tượng, vội vàng gật đầu nói: “Biết.”
Dũng ca xua xua tay, ba tráng hán liền thả Hướng lão đầu ra, đẩy lão ra trước một cái, chửi: “Cút đi!”
Hướng lão đầu lảo đảo loạng choạng xông lên trước mấy bước mới đứng vững, lão xoay người, vẻ mặt cười bồi, khom người nói với bốn người Dũng ca: “Đa tạ Dũng ca! Đa tạ Dũng ca! Mấy ngày nữa ta nhất định sẽ trả tiền.”
Nói xong, chạy lúp xúp một hơi chuồn khỏi con ngõ hẹp.
“Đại ca, chúng ta bỏ qua cho lão vậy sao?” Một thủ hạ nhìn Dũng ca hỏi.
“Nếu không thì sao?” Dũng ca mồi một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, hỏi lại “Lão già chết tiệt đó vừa rồi đã không đếm xỉa gì rồi, cho dù chặt của lão hai ngón tay, lão cũng sẽ không giao Long Vĩ Ngọc Điệp ra đâu.
Lão già này sáu bảy chục tuổi rồi, thân thể cũng chẳng tốt, làm dữ quá, vạn nhất lão chịu không nổi, toi mất thì phiền lắm. Cái chúng ta cần là Long Vĩ Ngọc Điệp, không phải mạng người!”
“Thế nhưng, chúng ta vừa rồi có phải mềm yếu quá không? Chí ít cũng phải bức bách lão hơn chứ.”
“Mới bắt đầu không được bức quá gấp, từ từ sẽ tăng thêm độ lửa.” Dũng ca phun ra một vòng khói, cười cười “Lại nói, Hướng lão đầu ghiền đánh bạc càng lúc càng nặng, sớm muộn gì lão cũng phải thua mất Long Vĩ Ngọc Điệp thôi. Chúng ta cứ việc chờ là được rồi.”
“Long Vĩ Ngọc Điệp rốt cuộc là bảo bối gì vậy? Rất đáng giá sao? Dũng ca.”
“Không biết.”
“Không biết?” Ba thủ hạ của Dũng ca đều cảm thấy bất ngờ. Dũng ca dựa vào tường, ngẩng đầu, vừa hút thuốc vừa nói “Long Vĩ Ngọc Điệp là vật Vương đại tiên đã nhìn trúng, hẳn phải đáng tiền. Nếu không phải Vương đại tiên đảm bảo, muốn chúng ta cho Hướng lão đầu vay tiền, ai con mẹ nó lại cho một lão bất tử không chút béo bở vay tiền?”
“Vương đại tiên?” Ba đại hán đồng thời giật nảy mình “Chính là thầy phong thủy Vương đại tiên quý nhất Liên Đảo sao?”
“Trừ lão ra còn ai nữa.” Trên mặt Dũng ca lộ vẻ hơi đắc ý, vẻ kinh ngạc của huynh đệ thủ hạ khiến hắn rất hưởng thụ.
Bởi vì Vương đại tiên không phải một thầy bói bình thường, phong thủy chi thuật cực kì cao thâm, đứng hàng đầu trên Liên Đảo, trong giới phong thủy cũng rất có danh dự.
Vương đại tiên này trừ tinh thông thuật phong thủy ra còn giỏi kinh doanh, lại móc được quan hệ với một trong ba thế gia của Liên Đảo là Hồ gia.
Khi Hồ thị gia tộc xây dựng làng du lịch Duy Ni, cũng có thỉnh Vương đại tiên tới thăm dò phong thủy một lần để làm tham khảo.
Từ đây Vương đại tiên thanh danh đại chấn, bây giờ đã thành tiên sinh số một số hai trong giới phong thủy Liên Đảo.
Bây giờ Vương đại tiên ra vào nơi hào môn, không giao tiếp với dân thường, thị dân bình thường căn bản không cách nào mời lão xem phong thủy, cũng mời không được.
Đối với tiểu nhân vật dưới đáy xã hội như Dũng ca đây mà nói, có thể làm việc cho Vương đại tiên, ngoại trừ tiền ra còn có vinh quang.
Dẫu sao, Vương đại tiên có quan hệ tương đối rộng rãi trên xã hội thượng lưu, còn có qua lại với Hồ thị gia tộc.
“Nếu như làm việc được gọn gàng, khiến người ta cao hứng, đề huề một lần, nói không chừng ngày nào đó có thể lên như diều gặp gió, bây giờ thì càng lúc càng lớn rồi!” Một thủ hạ cười hì hì nịnh nọt một câu.
“Bớt vỗ mông ngựa đi.” Dũng ca cười mắng một câu, trong lòng lại rất thoải mái “Chuyện Vương đại tiên giao cho này nhất định phải làm cho lưu loát, điều này có chỗ tốt rất lớn với chúng ta, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Đám thủ hạ gật đầu lia lịa, bảy miệng tám lưỡi nói.
“Vương đại tiên đã nhìn trúng Long Vĩ Ngọc Điệp đó, vậy nó khẳng định là một kiện bảo vật, cho dù miệng mồm Hướng lão đầu có kín hơn, chúng ta cũng phải moi từ trong miệng lão ra.”
“Khẳng định là vậy rồi, trong tay Hướng lão đầu vậy mà còn bảo bối như thế, thật khiến người ta không ngờ tới được.”
“Sau khi được tới tay rồi, chúng ta phải xem thử, Long Vĩ Ngọc Điệp rốt cuộc là bảo bối kiểu gì mà đến Vương đại tiên cũng phải động tâm?”
“Khà khà… Nếu quả thật hết sức đáng tiền, Dũng ca, vậy không bằng chúng ta tự mình lưu lại đi.”
Mấy tên đang nói như vậy, Triệu Thụy đã đạp xe đạp từ từ chạy qua trong con hẻm hẹp.
Bốn tên đồng thời ngậm miệng, tránh ra một đường, phân ra hai bên dựa vào tường, hút thuốc, nghiêng đầu, mỗi tên đều như hung thần ác sát trừng trừng nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm tim run mật rẩy, tăng thêm tốc độ, mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm.
Triệu Thụy lại coi như không thấy, vẫn đạp bàn đạp không nhanh không chậm, đạp qua sát người bọn kia.
Ra khỏi con hẻm, Triệu Thụy bẻ cua, lên đường lớn, lẫn vào trong dòng xe rất nhanh, mọi thứ tựa hồ không khác gì bình thường.
Chỉ là, trong lòng Triệu Thụy đã nhớ kĩ những lời nói của bọn Dũng ca.