Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy trăm cảnh sát xông vào trong hang động, lại gần tế đài, vây quanh tế đài.

Mọi người đều sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch, giáo đồ bình thường đã cực kì khó đối phó, càng huống chi là giáo chủ!

Lý Hữu Hùng đánh giá thạch điện trên đàn tế thật lâu, sau đó vẫy vẫy tay, chuẩn bị hạ lệnh cho thuộc cấp tấn công lên thạch điện.

Chính vào lúc này, tiếng kêu phẫn nộ, giống như tiếng sấm nối nhau, từ trong thạch điện truyền ra, không ngừng vang vọng trong hang động, khiến mọi người đều biến hẳn sắc mặt.

“Phàm nhân ngu xuẩn! Các ngươi lại dám xông vào cấm địa tiên giáo! Các ngươi lại dám bắt giữ giáo chúng của ta! Đúng là gan lớn trùm trời! Các ngươi đã chọc giận ta! Chuẩn bị đón nhận hình phạt nghiêm khốc nhất của ta!”

Theo tiếng la gào phẫn nộ đó, một tráng hán cao đến ba mét, thân thể cường tráng, toàn thân phủ vảy rắn cổ quái, từ trong thạch điện bay ra, ngừng lại lơ lửng trên không, từ trên cao nhìn xuống cảnh sát li chi lít chít bên dưới, thần tình băng lãnh.

Uy thế cuồng mãnh tuyệt luân trộn lẫn với yêu khí nồng nặc từ trên người hắn tán phát ra lấp đầy không gian, tạo cho người ta uy áp vô tận, khiến hắn trông như thiên ma hạ phàm.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thở nghẹn lại, dưới uy áp này, có một loại xung động muốn quỳ lạy, phảng phất như trước mặt người này, mình cũng nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy.

Giáo chủ lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, đột nhiên năm ngón tay vươn ra, một quả cầu lửa đường kính đến năm mét từ bàn tay hắn bắn ra, lao về phía mặt đất.

“Ầm!”

Tiếng nổ muốn điếc tai lập tức vang lên, mười mấy cảnh sát, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, trong chớp mắt bị hỏa cầu đó thôn phệ, tan tành tro bụi.

Quả cầu rơi trên mặt đất, phá ra một cái hố trên mặt nham thạch, sóng xung kích mãnh liệt sinh ra, mang theo đá vụn lan ra xung quanh.

Lập tức lại có hai mươi mấy cảnh sát bị sóng xung kích này đánh bay lên không, thân thể bị lực đạo to lớn xé rách tan tành, máu tươi và thịt vụn rơi khắp một vùng.

Lý Hữu Hùng sợ hãi thất sắc, không ngờ giáo chủ tà giáo này lại có lực lượng khủng bố đến thế!

Một cú tùy tùy tiện tiện, lại đem dọn sạch bốn năm chục thủ hạ của ông!

Cảnh sát lần này ông mang lại, tổng cộng cũng hơn ba trăm người, trong những lần kịch chiến lúc trước đã tổn thất không ít, con số mấy trăm người này, chỉ sợ còn chưa đủ để tên giáo chủ này nhét kẽ răng!

“Bắn!” Ông dùng toàn lực gào lớn lên, đến gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả “Mau bắn cho ta! Tiêu diệt thằng cha này!”

Ông vừa la lớn, vừa móc súng lục ra, điên cuồng ngắm giáo chủ mà siết cò.

Những cảnh sát khác đang sợ đần ra, lúc này mới tỉnh táo lại, bắt đầu hốt hốt hoảng hoảng bắn về phía giáo chủ!

Nhất thời, tiếng súng vang rền, lưỡi lửa điên cuồng phun ra, mưa đạn dày đặc hoàn toàn phủ lấy giáo chủ.

Thế nhưng, giáo chủ lại không tránh không né, để mặc cho đạn bắn lên người mình.

Điều khiến mọi người giật mình là, hỏa lực đủ khiến một con voi to biến thành thịt nhão ấy, lại không lưu được dấu vết nào trên người giáo chủ!

Những viên đạn ấy giống như bắn vào thép khối, toàn bộ đều văng ra ngoài! Đến súng bắn tỉa cũng không ngoại lệ!

“Đây… đây là chuyện gì!”

“Đạn sao lại hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn!”

“Thằng cha này là yêu quái sao!”

“Yêu quái! Hắn nhất định là yêu quái!”

Mấy trăm cảnh sát từng trải qua rất nhiều huấn luyện, lúc này cũng sợ đến mắt trợn miệng há, tay chân lúng túng, tâm tình hoảng loạn, bắt đầu lặng lẽ lan ra.

Chỗ dựa lớn nhất của họ, chính là vũ khí trong tay.

Thế nhưng, bây giờ vũ khí mà bọn họ dựa vào, lại không thể gây ra bất cứ thương hại nào cho giáo chủ!

Chuyện này sao không khiến bọn họ cảm thấy kinh hoảng!

“Chút bản sự này của các ngươi mà cũng dám đem đối phó ta!”

Giáo chủ toét miệng cười khinh thường, trong đôi mắt như chuông đồng lấp lánh quang mang hung ác, “Các ngươi vì sự ngu xuẩn của mình, phải trả cái giá to lớn!”

Nói xong, giáo chủ đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng rống to động trời, xông qua cảnh sát nhanh như chớp giật, tất cả đạn bắn ra, đều không thể khiến tốc độ của hắn chậm lại nửa phần.

Cơ hồ trong nháy mắt, giáo chủ đã xông vào giữa đám cảnh sát.

Hắn thuận tay vung đôi vuốt bén nhọn ra hai bên, không khí bốn bên bị áp chế thành phong nhận (lưỡi dao do gió tạo thành), trong chớp mắt cắt mấy cảnh sát lẫn súng mang trên người thành mấy khối.

Giáo chủ xông xáo ngang dọc trong đám người, hai tay vung loạn, không ngừng có người bị cắt thành mảnh vụn, quẳng lên không trung, máu tươi tung tóe như mưa.

Thật ra, với lực lượng của giáo chủ, không cần phải phí sức như vậy, nếu như thi triển tà pháp ra, lực sát thương sẽ càng khủng bố hơn.

Thế nhưng, hắn thích loại phương pháp máu me này hơn, thưởng thức chất máu tươi ngon, xem những khuôn mặt biến dạng vì kinh hoảng sợ sệt, có thể làm thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn!

Dưới sự giết chóc tàn nhẫn diên cuồng của giáo chủ, mấy trăm cảnh sát vũ trang súng đạn đầy đủ, lúc này giống như dê cừu chuẩn bị đem tế, hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Ý chí chiến đấu của bọn họ đã tan vỡ triệt để, bắt đầu kêu la bỏ chạy tứ tán.

“Mau chạy đi!”

“Thằng cha này là yêu quái!”

“Đao thương bất nhập a!”

Linh Nguyên Chân Tiên giáo đại trưởng lão Ngô Xuân Ba nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi bị dọa đến gan mật đều tan nát, hai chân nhũn ra.

Lão tuy biết giáo chủ tiên giáo cực kì cường đại, thế nhưng, vạn vạn lần không ngờ được, giáo chủ lại cường đại đến mức này!

Mấy trăm cảnh sát mang súng lên đạn, lại không thể gây thương hại cho hắn nửa phần, trái lại còn bị hắn giết đến đất sụp ngói vỡ, đội ngũ tan tành.

Nhìn tên giáo chủ thân đầy máu tươi, sát khí xung thiên ấy, Ngô Xuân Ba cảm thấy mình dường như đang ở trong một cơn ác mộng.

Lão đột nhiên thấy hối hận, nếu như sớm biết giáo chủ có lực lượng cường đại như vầy, lão có lẽ sẽ không phản bội tiên giáo, đáp ứng điều kiện của người mang mặt nạ bạc! Thế nhưng, bây giờ hối hận đã quá muộn, chuyện quan trọng bây giờ là, mau rời khỏi nơi máu me khủng bố này.

Ngô Xuân Ba lặng lẽ khom lưng cúi đầu, chen vào trong đám cảnh sát, len lén chạy về phía cánh cửa đá.

Mắt thấy đã sắp chạy ra khỏi cái động này, một tiếng “Ầm” vang lên, cánh cửa đá nặng đến vạn tấn ấy rơi xuống, chấn cho mặt đất rung rinh một cái, nhốt tất cả mọi người ở bên trong!

“A!!!”

Cơ hồ cùng một lúc, mấy trăm người đồng thời kinh hãi la lên, tiếng la đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hy vọng duy nhất của họ, đường sống duy nhất của họ, đã bị cắt đứt tại đây.

“Đại trưởng lão của ta, ông muốn đi đâu?”

Giáo chủ phát ra một nụ cười châm biếm, sau đó vẫy tay một cái.

Ngô Xuân Ba liền cảm giác thân thể mình như bị một cổ lực lượng vô hình khống chế, kéo lên giữa khoảng không.

Lão không khỏi sắc mặt ảm đạm, biết rằng ngày tàn của mình đã đến.

“Cái tên phản đồ ngươi! Lại dám dẫn cảnh sát vào tổng bộ tiên giáo!” Ngữ khí của giáo chủ giống như gió lạnh từ địa ngục thổi tới, thiếu chút nữa làm Ngô Xuân Ba hoàn toàn tê cóng.

“Giáo chủ tha mạng! Giáo chủ tha mạng!”

Thân thể Ngô Xuân Ba phảng phất như đã không phải của mình, đến đầu cũng không thể chuyển động, chỉ có thể há miệng xin tha.

“Tha mạng ngươi? Ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?” Giáo chủ âm trầm cười một tiếng, đột nhiên lấy ra một hồ lô màu bích lục.

“Trong này đựng bảo bối Độc diễm viêm xà của ta. Chúng không chỉ thích ăn thân thể người, mà càng thích ăn hồn phách người hơn. Ngươi hưởng thụ cho đã đi.”

Nói xong, hắn mở nắp hồ lô đó ra.

“Đừng a! Giáo chủ! Ngài giết tôi sao! Giáo chủ!” Ngô Xuân Ba kinh hãi muốn chết, lớn giọng la thảm.

Giáo chủ dường như không nghe lão xin tha, trực tiếp đem lão nhét vào trong đó, tiếng kêu thảm của Ngô Xuân Ba liền im bặt, cũng không còn nửa điểm sự sống.

Giải quyết Ngô Xuân Ba xong, giáo chủ trừng đôi mắt đỏ máu, từ trên cao nhìn xuống đám cảnh sát đang kinh khủng bất an, nhếch miệng, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

“Vừa rồi là hắn, bây giờ đến lượt các ngươi! Tiên giáo mà ta vất vả dựng nên, lại bị các ngươi hủy trong một buổi, các ngươi phải trả giá cho chuyện này!”

Hắn gầm gừ, duỗi ra năm ngón tay, một đám mây lửa màu xanh lục xuất hiện trong tay hắn, đồng thời, trong miệng hắn bắt đầu ngâm tụng chú văn cổ quái.

Trong tiếng ngâm tụng chú văn của hắn, đám mây lửa đó không ngừng lớn lên, không ngừng kéo dài ra, cuối cùng kéo dài thành một đám lớn, che khít trên đầu mọi người!

Đám mây lửa bốc cháy rừng rực, luồng hơi nóng rực, khiến người ta cảm thấy không khí dường như bị đốt nóng hết cả!

Những cảnh sát ấy tuy không phải tu chân giả, nhưng cũng cảm giác được rõ ràng năng lượng khủng bố mà đám mây lửa đó chứa bên trong.

Bọn họ mỗi mỗi đều kinh hãi muốn chết, mặt mày tái mét, cả người run cầm cập, có mấy người mới, thậm chí ngồi liệt trên mặt đất, không cách gì đứng dậy nổi.

“Trước khi các ngươi cảm thấy đau khổ, đám mây này đã đốt các ngươi thành tro bụi! Các ngươi phải cảm tạ sự nhân từ của ta, chí ít các ngươi cũng chết được thống khoái!” Giáo chủ cười ác độc một tiếng, cánh tay run một cái, chuẩn bị đập đám hỏa vân ngụy dị màu xanh lục đó xuống.

“Oa!”

“Hết rồi!”

“Hết rồi!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, thân thể sợ sệt run rẩy, chờ đợi tử thần đến.

Chính lúc này, một đạo quang mang chói mắt màu đỏ máu đột nhiên từ trong đám người từ từ bay lên, chiếu xung quanh thành một màu đỏ tươi.

Liền đó, một thanh ma đao như huyết nguyệt, mang theo ánh sáng chói mắt bắn ra, nặng nề chém lên đám hỏa vân màu xanh lục ấy.

“Ầm!!”

Tiếng va chạm như sấm rền thình lình nổ ra, cơ hồ khiến tai của tất cả mọi người đều bị chấn động đến mất khả năng nghe.

Sóng xung kích to lớn sinh ra gió xoáy cuồng bạo, thổi người ta bay thẳng đi.

Đám hỏa vân khủng bố đó bị một đao cuồng mãnh tuyệt luân này triệt để đánh tan. Cuồng phong mang theo những mảnh hỏa vân phân tán thổi ra xung quanh, sau cùng rơi lên mặt đất.

Nhiệt độ cao đáng sợ, khiến cho nham thạch cứng rắn trên mặt đất trong chớp mắt biến thành thủy tinh, đốt thành từng hố lớn một.

Cũng có một số cảnh sát xui xẻo, không cẩn thận bị hỏa vân rơi chạm phải, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền bị đốt thành tro bụi.

Giáo chủ thấy sát chiêu của mình đột nhiên bị người đánh tan, đầu tiên là ngẩn ra, liền đó đùng đùng nổi giận, điên cuồng rống lên: “Ai! Rốt cuộc là ai! Lại đánh tan Liệt viêm tà vân của ta! Ra đây cho ta!”

Tiếng rống vang vọng trong hang động rộng lớn, chấn cho tai mọi người kêu ong ong.

Đám cảnh sát kinh hồn chưa định ấy, đồng thời quay đầu, đồng loạt nhìn vào chỗ bắn ra ma đao, một người thần bí mang mặt nạ bạc xuất hiện trước mắt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK