Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy không tự giác so sánh cô ta và Hồ Lâm.

Cảm thấy hai nữ nhân nổi tiếng nhất và xinh đẹp nhất trên Liên Đảo này, mỗi người mỗi vẻ, không phân hơn kém.

Hồ Lâm lãnh diễm cao quý, giống như ngọn núi tuyết cao vút, khiến người ta khó lòng leo lên.

Mà Diệp Minh lại phong tình vạn chủng, câu hồn đoạt phách.

Triệu Thụy có sức tự chế cực mạnh, nhìn mấy cái xong liền thu hồi ánh mắt lại.

Theo hắn thấy, Diệp Minh dù có xinh đẹp dễ thương hơn cũng không có quan hệ gì với hắn.

Bản thân hắn cũng không có ý niệm theo đuổi Diệp Minh, những nam nhân vây quanh Diệp Minh đó đã đủ nhiều rồi, hắn không cần thiết phải đi góp thêm náo nhiệt.

Thế nhưng, trái với dự liệu của Triệu Thụy là, sau khi Diệp Minh thành thạo ứng phó với những nam nhân quanh mình xong, lại mang một ly rượu, đi thẳng về phía hắn, mãi tới gần hắn mới ngừng lại.

“Ta trước giờ chưa từng thấy ngươi.” Diệp Minh mỉm cười mở đầu chào hỏi, giọng nói mềm mại ôn hòa, cực kì có tính dụ hoặc.

Triệu Thụy mỉm cười: “Đại khái là vì địa vị của ta thấp kém thôi.”

“Địa vị thấp kém?” Diệp Minh dùng đôi mắt long lanh muốn chảy nước nhìn hắn, thấp giọng cười: “Ngài thật quá khiêm tốn rồi. Người có tư cách tiếp được thiếp mời của vua cờ bạc Liên Đảo, tham gia dạ tiệc này, địa vị có thể thấp tới đâu?”

“Tôi là trường hợp đặc biệt.” Triệu Thụy nhún nhún vai.

“Há?” Diệp Minh lộ ra bộ dạng thập phần hứng thú “Vậy nghề nghiệp của ngươi là?”

“Kinh lý đổ khu.” Triệu Thụy trả lời thành thật “Tôi làm kinh lý đổ khu ở sòng bạc Duy Ni.”

Diệp Minh mỉm cười: “Kinh lý đổ khu, nghề đó xác thật không tính là cao. Thế nhưng, trẻ tuổi như ngươi, đã đạt đến chức vị đó, trước giờ ta chưa từng thấy qua. Hồ tiên sinh đã mời ngươi tham gia dạ tiệc, nói lên rằng ông ta thập phần xem trọng năng lực của ngươi, ngươi tiền đồ vô lượng đó!”

“Thật sao?” Triệu Thụy cười cũng ly với Diệp Minh một cái “Vậy tôi cảm ơn lời chúc của cô trước.”

Hắn biết lời này của Diệp Minh hơi không thật lòng, nhưng từ miệng Diệp Minh nói ra lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, giống như chuyện thật vậy.

“Ta hơi hiếu kỳ.” Diệp Minh dịu dàng nói “Ngươi rốt cuộc ẩn giấu năng lực hơn người nào lại khiến Hồ tiên sinh xem trọng ngươi như vậy?”

“Ta cũng đang rất thắc mắc đây! Ta chỉ là một viên chức bình thường trong sòng bạc, thậm chí đến mặt Hồ tiên sinh cũng chưa từng thấy qua, lại đột nhiên nhận được lời mời tham gia dạ tiệc cao cấp thế này.” Triệu Thụy giả ngu.

Hắn không phải mới giả ngu lần đầu, nên giả rất thành thạo lưu loát, không chút kẽ hở.

“Ngươi đúng là khiêm tốn thật. Khiêm tốn quá mức sẽ thành kiêu ngạo đó!” Diệp Minh dùng giọng nói quyến rũ tới mức có thể hòa tan sắt thép nói.

Bất quá, Triệu Thụy lại chẳng chịu mềm cứng.

Bây giờ hắn đã rõ ràng. Diệp Minh này đại khái là Hồ Kinh Vĩ mời tới thăm dò nội tình của hắn, nói không chừng còn mang theo mục đích lôi kéo ăn mòn.

Đối mặt với một nữ nhân kiều diễm như mị thế này, ngẫu nhiên sa ngã một cái, Triệu Thụy cũng chẳng để ý gì, cho dù sa ngã nhiều lần, hắn cũng có thể cắn răng chịu đựng.

Bất quá, nghĩ tới thủ đoạn của nữ nhân này trong lời đồn, dính vào thì dễ, muốn rút ra chỉ sợ tương đối khó khăn.

Cân nhắc một chút, hắn cảm thấy, vẫn là kính nhi viễn chi tốt hơn.

Thế là, hắn bắt đầu dùng giọng lễ mạo mà lạnh nhạt ra sức kéo dài khoảng cách với Diệp Minh.

Diệp Minh chịu sự ủy thác của Hồ Tinh, muốn lôi kéo Triệu Thụy, tự nhiên không chịu thoái lui như vậy.

Thế là, cô làm như vô ý lại gần Triệu Thụy, thân thể hơi ngã về phía trước, bộ ngực cao vút non mềm hoàn toàn lộ ra trong tia nhìn của Triệu Thụy.

Tuy nói phi lễ chớ nhìn, phi lễ không nói là lễ nghi căn bản của Nho gia, Triệu Thụy cũng từng học qua trong giờ ngữ văn.

Nhưng rất hiển nhiên, hắn hình như không lĩnh ngộ thấu đáo lắm, mắt vẫn liếc mấy cái về phía cổ áo.

Bô ngực trắng nõn mịn màng như mỡ dê và hai điểm đỏ hồng như anh đào hình thành sự tương phản cực kì mạnh mẽ, xung kích thần kinh thị giác của Triệu Thụy.

“34 D hay E?”

Trong lòng Triệu Thụy kinh thán một câu, lần đầu tiên tự mình thể hội được cái gì kêu là ba bá (không hiểu chữ này :(( )

Chơi đùa trên con số và tự thân thể hội là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hắn lại không tự giác nhớ tới Hồ Lâm.

Nói về dung mạo, khí chất, Hồ Lâm đều không thua Diệp Minh nửa phần, nhưng luận về trình độ nóng bỏng của thân thể, xác thật thua kém một bậc.

Triệu Thụy tuy kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn tính là tinh minh, mấy nam nhân gần hắn thấy màn này, sớm đã tinh trùng lên não, thần chí không rõ, trong mắt thiếu điều phun ra lửa, hận không thể lập tức xông lên nuốt gọn lấy Diệp Minh.

Triệu Thụy liếc họ một cái, rồi ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc: “Diệp tiểu thư, cô lộ hàng kìa.”

Diệp Minh lúc này mới làm bộ như vừa tỉnh mộng, thấp giọng kinh hô một tiếng, vội vàng đứng thẳng lên, che lấy ngực, trên mặt lộ vẻ lúng túng khó xử.

Triệu Thụy liếc Diệp Minh một cái, trong lòng hết sức rõ ràng, nữ nhân kiều mị này cố ý câu dẫn mình.

Nhưng hắn vẫn không thể không ca ngợi năng lực diễn xuất của Diệp Minh, không hổ là từng được giải Kim Mã, thực lực quả nhiên không tệ, đến việc câu dẫn nam nhân cũng có thể che đậy hoàn mĩ, không để nửa điểm vết tích.

Hồ Kinh Vĩ đúng là không tiếc bỏ vốn, đến cực phẩm nữ nhân này cũng mời ra lôi kéo hắn.

Triệu Thụy đang lầm bầm trong đầu như vậy, đột nhiên, gợn sóng linh lực cổ quái lúc trước cảm thấy đó lại chớp lên một cái, hơn nữa vị trí còn ở trong phủ của Hồ Kinh Vĩ!

Trong lòng Triệu Thụy gióng lên tiếng chuông cảnh báo, hắn có thể khẳng định, lần này tuyệt đối không phải ảo giác, mà xác thật có người thâm nhập Hồ phủ.

Đồng thời, ở phương đông truyền lại một tiếng kêu thảm thê lương.

Gợn sóng linh lực của một đệ tử Thi gia biến mất!

Thi Long vốn luôn nhàn nhã tự đắc, sắc mặt liền đại biến, gợn sóng linh lực biến mất, có nghĩa là đồng bạn đó đã chết!

Đồng bạn đó chính là tu chân giả tu vi bất phàm, sao bỗng đột nhiên tử vong?

Nếu quả thực có người xâm nhập, sao hắn lại không cảm thấy có gợn sóng linh lực lại gần!

Thi Long vừa kinh vừa nghi, bỏ chén rượu trong tay xuống, xông về phía đồng bạn bị chết.

Triệu Thụy suy nghĩ một chút, chạy theo phía sau Thi Long, đuổi gấp tới.

Địa điểm xảy ra sự việc nằm ở góc đông bắc Hồ phủ, trong một phòng có tầm nhìn rộng.

Đứng trước cửa sổ sát sàn, non nửa Hồ phủ đều ở trong tầm nhìn, là vị trí quan sát tốt.

Một đệ tử Thi gia nằm xoài trên sàn, đã thành một thi thể lạnh băng.

Chỗ đan điền bị lợi nhận xuyên qua, máu tươi từ vết thương ào ào chảy ra, nhuộm thảm lông dê màu trắng thành màu đỏ tươi.

Phá hoại đan điền khí hải, cho dù đại la kim tiên xuống cũng không cách nào khiến hắn khởi tử hồi sinh.

Thủ pháp của sát thủ gọn gàng sạch sẽ, một kích trí mạng.

Có thể giải quyết một tu chân giả thực lực cường hãn nhanh gọn như vậy, tuyệt đối không phải một sát thủ bình thường có thể làm được!

Thi Long vừa sợ vừa giận, đồng bạn bị giết một cách không rõ ràng, khiến hắn như lâm đại địch.

Hắn liền thông qua dụng cụ truyền tin, thông báo tình huống bất ngờ này cho bốn đồng bạn khác, lệnh cho bọn họ bảo vệ nghiêm mật Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm.

Sát thủ thần bí này rất có khả năng là do Vi gia phái tới, mà mục tiêu hẳn phải là hai người này.

An bài công tác bảo vệ xong, Thi Long quay mặt lại thỉnh cầu Triệu Thụy: “Triệu tiên sinh, sát thủ tiềm nhập Hồ phủ tựa hồ tương đối ngụy dị, tôi hoàn toàn không cảm nhận được gợn sóng linh lực của chúng, không biết ngài có thể giúp tôi một chút được không?”

“Đương nhiên là được.” Triệu Thụy gật gật đầu hết sức sảng khoái.

Bất luận là nhìn mặt mũi Vân Phương, hay nhìn mặt mũi Hồ Lâm, hắn đều cảm thấy mình phải góp một phần sức lực.

Hắn lại tán phát cảm giác ra, thăm dò mỗi một tấc đất ở Hồ phủ.

Thế nhưng hắn cũng như Thi Long, đều không có thu hoạch gì.

Trong lòng Triệu Thụy không khỏi càng cảnh giác hơn.

Hồ phủ có sát thủ thần bí ẩn nấp, đây là chuyện không chút nghi ngờ.

Thế nhưng, hắn lại không thăm dò được!

Điều này nói lên rằng đối phương có thuật ẩn trốn vượt quá tầm thường!

Đây không phải là một chuyện tốt.

Hắn hết sức rõ ràng, với một sát thủ không thể dò ra tung ảnh, rốt cuộc đáng sợ tới đâu.

Tuy bên cạnh Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm có bốn tu chân giả bảo vệ, nhưng dưới sự thích sát của sát thủ thần bí đó, có thể giữ mạng được không cũng khó nói.

“Tìm không được.” Triệu Thụy lắc lắc đầu, trả lời thành thật.

Thi Long vừa nghe, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.

Triệu Thụy là nhân vật mà ba vị lão tổ tông Thi gia cũng tôn kính dị thường.

Thế nhưng đến hiện tại, cả hắn cũng không tìm được sát thủ tiềm nhập, vậy tình huống hết sức không hay rồi.

Lúc này, Triệu Thụy lại nói: “Ta với ngươi phân nhau ra tìm, tốt nhất là trước khi hắn gây ra hỗn loạn lớn hơn, tìm ra được hắn.”

Thi Long vội vàng gật đầu, sự đã như vậy, chỉ còn cách đó.

Hắn vốn cho rằng, lần này tạm thời đảm nhiệm bảo vệ cho Hồ gia là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, ai ngờ lại xảy ra tình trạng khẩn cấp như vậy!

May mà một cường giả trong tu chân giới như Triệu Thụy đồng ý ra tay giúp đỡ.

Nếu không, chỉ sợ nhiệm vụ bảo vệ lần này của bọn hắn, nói không chừng sẽ thất bại tại đây.

Triệu Thụy tách khỏi Thi Long, rồi lấy ra Minh Linh mặt nạ, mang lên mặt, ẩn giấu tất cả khí tức, bắt đầu tìm kiếm sát thủ trong Hồ phủ.

Cảm giác đã không phát hiện ra sát thủ, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để tìm kiếm.

Diện tích Hồ phủ cực rộng, chiếm mấy trăm mẫu, kiến trúc lại nhiều, tìm hết mỗi phòng, tương đối phí giờ phí sức.

Trong khi Triệu Thụy tìm kiếm khắp nơi như vậy, một đôi mắt không có bất kì cảm tình nào xuất hiện trong bóng tối, chăm chăm nhìn theo bóng lưng của hắn.

Triệu Thụy nhạy bén cảm thấy dường như có người nhìn mình, thất kinh vội vàng quay đầu nhìn lại.

Sau lưng lại không có một người, không có nửa điểm dị trạng!

Triệu Thụy dừng lại, nhìn ngó xung quanh, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Không ngờ có người không hơi không tiếng nấp ở sau lưng hắn!

Đây mới là lần đầu tiên trong lịch sử!

Sát thủ này xác thực không giống hạng bình thường!

Trong khi Triệu Thụy tìm kiếm sát thủ, Thi Long cũng tìm kiếm khắp nơi trong Hồ phủ.

Do không có bất cứ thu hoạch nào, lại lo cho an toàn của cha con Hồ Kinh Vĩ, hắn bèn quyết định trở về chỗ hai người ẩn nấp.

Dẫu sao, bảo vệ cho an toàn tính mạng của họ mới là nhiệm vụ đầu tiên.

Đồng thời, một bóng đen ẩn nấp trong một chỗ tối mà bóng đèn rực rỡ không chiếu tới, hòa với bóng tối thành một thể, bám đuôi theo sau lưng Thi Long,, tiến về phía Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm!

Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328

Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719

Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK