“Mai Ngũ Liễu, Lý Vĩnh Triết! Các ngươi… các ngươi sao lại tới?” Khâu Khí nằm trên mặt đất, nhìn thấy hai người, hỏi đứt quãng.
“Bọn ta nghe nói chỗ này xảy ra đại sự, cho nên tới tham gia náo nhiệt.” Lý Vĩnh Triết giải thích một câu “Sao ngươi lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Tra Phi Hùng đâu?”
Khâu Khí ngừng một chút rồi đáp: “Vừa rồi đấu với Trương Tụng Li một trận, bị chút thương tích, xem ra phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tra Phi Hùng chết rồi.”
“Tra Phi Hùng chết rồi?” Hai người Lý Vĩnh Triết và Mai Ngũ Liễu đồng thời giật nảy mình.
Lục đạo Ma sư có địa vị cao quý trong Ma Tông, Ma sư bị giết không phải là chuyện nhỏ.
“Ai giết? Trương Tụng Li?” Ma sư tên Mai Ngũ Liễu đó vội vàng hỏi.
“Không phải!” Khâu Khí lắc lắc đầu, chỉ vào Triệu Thụy: “Là hắn!”
“Triệu Thụy?”
Lý Vĩnh Triết từng gặp mặt Triệu Thụy một lần trong di tích Long Cung, ấn tượng đối với Triệu Thụy thập phần sâu sắc.
Hắn biết giữa Tra Phi Hùng và Triệu Thụy có huyết hải thâm cừu, xung đột với Triệu Thụy tịnh không khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Mai Ngũ Liễu không quen biết Triệu Thụy, hơn nữa xưa nay lại giao hảo với Tra Phi Hùng, bây giờ vừa nghe nói Triệu Thụy làm, không khỏi nổi giận trong lòng, trong con mắt nhỏ xíu lóe lên vẻ oán độc.
“Xú tiểu tử! Ngươi thật to gan! Không ngờ lại dám giết Ma sư của Ma Tông chúng ta! Hôm nay ta phải báo thù cho Tra Phi Hùng!” Mai Ngũ Liễu điên cuồng quát một tiếng, lao về phía Triệu Thụy.
“Chờ một chút!”
Khi Mai Ngũ Liễu chuẩn bị động thủ, Khâu Khí đột nhiên quát chặn hắn lại “Ngũ Liễu… chuyện này… chuyện này không thể trách Triệu Thụy. Là Tra Phi Hùng hạ độc thủ trước, hơn nữa còn là vào thời khắc mấu chốt nhất trong khi chiến đấu với Trương Tụng Li. Tra Phi Hùng vì chuyện riêng của mình, xém chút nữa hại chết tất cả mọi người ở đây rồi!”
“Nhưng hắn đã giết Tra Phi Hùng, chúng ta không thể tha cho hắn!” Mai Ngũ Liễu hậm hực la lên.
Thiên Âm đại sư niệm một câu Phật hiệu: “A Di Đà Phật, Mai thí chủ, Tra Phi Hùng hành vi ti tiện, không để ý đến đại cục, xém chút hại chết trên vạn tu chân giả ở đây, chết chưa hết tội. Lão nạp cho rằng, Triệu Thụy tịnh không làm sai, tốt nhất ngươi nên dừng tay, nếu không đừng trách lão nạp vô lễ.”
Những lời này của Thiên Âm đại sư lập tức được sự ủng hộ của những tu chân giả khác.
“Thiên Âm đại sư nói không sai! Nếu ngươi muốn ra tay với Triệu Thụy đạo hữu, Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta không bỏ qua cho ngươi!” Môn nhân Thục Sơn Kiếm Phái mỗi người đều lấy phi kiếm ra, chỉ thẳng vào Mai Ngũ Liễu.
Phổ Đà Sơn Quảng Phổ đại sư cũng lạnh lùng nhìn Mai Ngũ Liễu chăm chăm nói: “Mai Ngũ Liễu, đây không phải là địa bàn của Ma Tông ngươi, tốt nhất nên thu liễm một chút. Ngươi muốn giết Triệu Thụy, ta là người đầu tiên không đáp ứng!”
“Ma đầu của Ma Tông ai dám ra tay! Chúng ta không bỏ qua cho kẻ đó!”
“Đúng! Không bỏ qua cho hắn!”
“Quá huênh hoang rồi! Chỉ có hai người cũng dám tới đây khua chiêng?”
“…”
“…”
Những tu chân giả còn lại trên Long Hổ Sơn cảm ơn đức của Triệu Thụy, lại thêm vốn không đội trời chung với Ma Tông, nhao nhao la lên, trong nhất thời tiếng người sôi sục, khí thế ngập trời.
Mai Ngũ Liễu không ngờ Triệu Thụy lại có nhiều người ủng hộ như vậy, sắc mặt không khỏi hơi biến đổi.
Hắn biết mình đã chọc giận đám đông, chuyện báo thù cho Tra Phi Hùng đã là người ngu nói mộng, nhưng muốn hắn lui lại tại đây, nhất thời cũng không có mặt mũi nào.
Lý Vĩnh Triết thầm trách Mai Ngũ Liễu không nhìn rõ tình thế, không ngờ lại chọc giận nhiều tu chân giả như vậy, hắn không thể không đứng ra cải thiện tình hình.
Lý Vĩnh Triết ôm quyền, nói với Triệu Thụy: “Triệu Thụy, Tra Phi Hùng là một trong Lục đạo Ma sư của Ma Tông chúng ta, địa vị cao quý, cho dù hắn có lý do đáng chết, nhưng chuyện này ảnh hưởng rất lớn, nếu Ma Tông không tiến hành xử lý, không cách nào giải thích với môn hạ đệ tử. Vì để hóa giải sóng gió do chuyện này gây ra, ta hi vọng ngươi có thể tới tổng bộ của Ma Tông ở Vân Trung Sơn, tự mình đối diện với Ma Đế, giải thích tất cả. Đi như vậy, đối với ngươi, đối với Ma Tông đều có chỗ tốt.”
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, cảm thấy đi Ma Tông giải thích một lần, có lẽ có chút nguy hiểm, nhưng nếu giải quyết tốt, Ma Đế chỉ cần không quá bao che và đần độn, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.
Nhưng nếu không đi, vậy sẽ tỏ ra mình thua về lý, sau này Ma Tông truy cứu, hắn sẽ tương đối phiền phức.
Thế là, Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Tốt. Ta đi.”
Lý Vĩnh Triết thấy Triệu Thụy đáp ứng, cũng không nói nhiều, dìu Khâu Khí, kéo Mai Ngũ Liễu nhanh chóng rời đi.
Hắn tuy chỉ gặp mặt Triệu Thụy mấy lần, nhưng hắn có thể cảm giác biết được Triệu Thụy là một người trọng lời hứa, đã đáp ứng, vậy nhất định sẽ đi Vân Trung Sơn gặp mặt Ma Đế.
“Tiểu Thụy, ngươi thật sự phải đi Vân Trung Sơn?” Tôn Tiểu Lan trợn tròn hai mắt, hơi giật mình hỏi.
“Đúng vậy, quân tử nhất ngôn, tứ mà nan truy. Ta đã đáp ứng, khẳng định sẽ làm.” Triệu Thụy hết sức khẳng định nói.
“Nhưng người ngươi phải gặp, chính là Ma Đế thần bí mạc trắc!” Trên mặt Phổ Đà Sơn Quảng Phổ đại sư lộ ra một tia kính sợ “Cho dù trên cả tu chân giới, cũng chẳng có mấy người từng gặp mặt Ma Đế. Những truyền thuyết về Ma Đế thì che trời phủ đất, nhiều không đếm xuể, chỉ là những truyền thuyết này đều tương đối tiêu cực đáng sợ. Triệu Thụy thí chủ, quân tử trọng lời hứa, nhưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới hành động! Nếu như tiền đồ không tốt, vậy thận trọng một chút vẫn tốt hơn.”
“Lão hòa thượng Quảng Phổ nói không sai.” Đôn Triệt uống tiên đan liệu thương của Triệu Thụy xong, hơi thở đã bình thường trở lại “Triệu Thụy huynh đệ, ta cảm thấy ngươi không đi vẫn tốt hơn.”
Không ít tu chân giả gần đó, như môn nhân của Thục Sơn Kiếm Phái, Khâu Linh Chân Quân… đều nhất tề gật đầu khen phải.
Tuy nói lần này âm mưu đánh lén các phái là do Trương Tụng Li gây ra.
Nhưng cừu hận của các phái trên tu chân giới đối với Ma Tông đã tích lũy một thời gian quá dài, cơ hồ khó bề hóa giải.
Ma Đế đối với những tu chân giả này đều là hóa thân của tà ác, cường đại mà lại khủng khiếp, bất kể là ai đều không muốn gặp gỡ với Ma Đế, càng huống chi lại là tự mình tìm tới cửa.
Đó đúng là không khác gì đi tìm chết.
Bất quá, Thiên Âm đại sư lại là một trong những tu chân giả hiếm hoi không có thiên kiến, ông ta niệm Phật hiệu rồi nói:
“Ma Tông tuy có cừu hận với các phái tu chân chúng ta, nhưng…(1) các đời Ma Đế đều là những nhân vật anh hùng xuất quần bạt tụy. Ma Đế đời này, tuy thần bí dị thường, nhưng xem ra cũng không ngoại lệ, Triệu Thụy thí chủ đi Ma Tông, cũng chẳng thấy có gì đáng sợ.”
Chỗ này nguyên văn bị mất chữ
Đôn Triệt hơi không phục lầm bầm nói: “Nhưng Triệu Thụy đã giết một Ma sư của Ma Tông mà! Đã gây nên nợ máu rồi, khó mà hóa giải được. Chúng ta đều biết, lấy máu trả máu, lấy răng trả răng là truyền thống của Ma Tông. Triệu Thụy một mình tới Vân Trung Sơn, không xảy ra chuyện mới là lạ!”
Thiên Âm đại sư không đồng ý lắc đầu nói: “Đó chỉ là thiên kiến của ngươi, chuyến này tuy không phải hoàn toàn không nguy hiểm, bất quá, Ma Đế hẳn là người thông tình đạt lý, chỉ cần nói rõ tiền nhân hậu quả, hẳn sẽ không gia hại mới đúng. Ngoài ra, trong Ma Tông, còn có một Ma sư Khâu Khí là người chứng kiến, có lẽ cũng giúp được Triệu Thụy nói vài lời thật tình trước mặt Ma Đế, giảm bớt một số hiểu lầm.”
Mọi người đang ở đó tranh luận, Triệu Thụy đã cười cười nói: “Các ngươi đừng lo cho ta, chủ ý của ta đã định, qua vài ngày nữa đi Vân Trung Sơn gặp mặt Ma Đế!”
Các tu chân giả vốn còn đang tranh luận nghe Triệu Thụy nói vậy đều không khỏi yên lặng, đưa ánh mắt kinh dị tập trung lên người hắn.
“Ta đã quyết định.” Triệu Thụy nghiêm mặt nói “Sẽ không vì bất cứ lý do gì mà thay đổi.”
“Ngươi đã muốn đi chết, vậy chúng ta cũng không tiện nói gì nữa.” Đôn Triệt vừa lắc đầu vừa thở dài, tỏ ra hết sức bất lực.
“A Di Đà Phật!” Thiên Âm đại sư niệm một câu Phật hiệu “Tiểu hữu tâm tính chính trực, nhất ngôn cửu đỉnh, khá lắm, khá lắm!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Người rất tốt, chính là quá ngốc!” Một cường giả Độ Kiếp kì châm chọc, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Thụy lại mang vài phần lưu luyến và tôn kính.
Thật ra, đây không phải là cảm giác của một mình hắn, tất cả tu chân giả ở đây cơ hồ đều có cảm giác như hắn vậy.
Biết rõ có nguy hiểm to lớn, nhưng vẫn kiên trì muốn gặp Ma Đế, phóng mắt cả tu chân giới, có được mấy người dám làm như vậy?
Xong chuyện này, Triệu Thụy chia tay với mấy người Thiên Âm đại sư, sau đó cùng mấy đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái quay về Thục Sơn, cứu Lý Lăng Phong ra.
Tuy công lực của Lý Lăng Phong đã hoàn toàn mất hết, nhưng không có nguy hiểm về tính mạng, cũng coi như may mắn trong bất hạnh.
Do uy vọng của Lý Lăng Phong vẫn còn, Thục Sơn đệ tử vẫn muốn đưa ông lên làm chưởng giáo.
Bất quá, Lý Lăng Phong kiên trì không chịu, mà chọn trong đám Thục Sơn đệ tử ra một tên phẩm chất cực tốt, uy vọng tương đối cao tiếp nhiệm chức chưởng giáo, mình thì chuẩn bị bắt đầu tu luyện trở lại, đồng thời bồi dưỡng Tôn Tiểu Lan thật tốt, tranh thủ để tu vi của Tôn Tiểu Lan sau này đủ để đột phá.
Thục Sơn Kiếm Phái khôi phục trật tự, Tôn Tiểu Lan cũng có hoàn cảnh ổn định, Triệu Thụy tịnh không đi Ma Tông ngay, mà tiếp tục ở lại Thục Sơn.
Bởi vì lần này hắn đi Ma Tông dữ nhiều lành ít, hắn muốn trước khi đi Ma Tông, phải vào Tiên Ma lăng viên, tìm một viễn cổ pháp khí cao hơn một cấp, để mình có thêm một tầng bảo vệ.
Bây giờ, Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã tu luyện tới Phân Thể trung kì, đã có đủ thực lực mở tiên mộ cao hơn một cấp.
Mấy ngày trôi qua rất nhanh, đêm nay đã là mười lăm âm lịch, ánh trăng rất đẹp, mặt trăng tròn như cái mâm bạc treo trên không trung, rắc ánh sáng xuống mặt đất.
Triệu Thụy đến trên một đỉnh núi tương đối yên tĩnh, ngẩng đầu lên, cẩn thận cảm nhận năng lượng ẩn chứa trong ánh trăng.
Có lẽ là do Trương Tụng Li không còn tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp nữa, tinh hoa ánh trăng đêm nay hết sức thuần khiết, khác xa với đoạn thời gian trước đây, khởi động nhập mộ tiên bài tuyệt đối không có vấn đề gì.
Không hề nghi ngờ gì, đêm nay là lúc hắn tiến vào Tiên Ma lăng viên, bóc mở tiên mộ, thu lấy viễn cổ thần khí.
Nếu như bỏ lỡ lần này, hắn không biết mình có cơ hội lần sau nữa không.
Triệu Thụy lấy nhập mộ tiên bài ra, chĩa lên trời đêm.
Ánh trăng từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, chiếu vào nhập mộ tiên bài.
Nhập mộ tiên bài hấp thu ánh trăng xong, bắt đầu tán phát ra ánh sáng mờ mờ.
Theo ánh trăng hút vào càng lúc càng nhiều, ánh sáng cũng càng lúc càng sáng, sau cùng chiếu sáng xung quanh một màu trắng tuyết, giống như phủ lên một tầng sương trắng.
Không khí xung quanh bắt đầu gợn sóng vặn vẹo, mặt đất cũng hơi hơi chấn động, cùng với tiếng động ầm ầm, một tòa viễn cổ thạch môn quy mô to lớn, khí thế hùng hồn đội đất chui lên, xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Thụy.
Bậc cấp màu bạc từ ngưỡng cửa uốn lượn kéo dài tới phía dưới Triệu Thụy.
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra nụ cười, hắn đi lên theo bậc cấp, rất nhanh đã biến mất phía sau cửa đá.
Một tia quang mang màu lam chớp qua, Triệu Thụy đã rời khỏi thế giới cũ, đến Tiên Ma lăng viên ở sâu hàng vạn mét dưới biển.
Tiên Ma lăng viên dường như vĩnh viễn như vậy, quang mang màu vàng kim nhấp nháy trong lăng viên, tiên âm không ngừng văng vẳng bên tai, từng tòa băng mộ to lớn yên lặng đứng sừng sững trong lăng viên.
Tuy trong lăng viên khí lạnh bức người, bất quá Triệu Thụy vì vào Tiên Ma lăng viên mà hoan hỉ không thôi, lại coi nó thành một loại hưởng thụ hiếm thấy.
Triệu Thụy chậm bước trong Tiên Ma lăng viên, tìm trong số những tòa băng mộ to lớn ra một tòa có viễn cổ bảo vật còn lưu lại.
Trước mắt hắn đã là cường giả Phân Thể trung kì, có năng lực mở tiên mộ cấp 11.
Bất quá, đẳng cấp càng cao, mộ tiên ma càng ít, tỉ lệ viễn cổ bảo vật còn lưu lại cũng theo đó càng ít hơn.
Muốn tìm ra một tòa tiên mộ như vậy tịnh không phải dễ.
Cho dù như vậy, Triệu Thụy lòng đầy nhiệt huyết vẫn cẩn thận tìm kiếm trong lăng viên, không bỏ qua bất cứ một tòa nào.
Tìm kiếm trong Tiên Ma lăng viên đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ, Triệu Thụy dừng bước trước một tòa băng mộ đặc biệt to lớn.
Tòa băng mộ này to tới mức giống như một cái tháp cao trăm mét, hùng vĩ vô cùng.
Ở chính giữa tháp đóng băng một tây phương đại ma thần.
Tây phương đại ma thần này, mặt mày quắc thước, tóc vàng phủ vai, trong cặp mắt màu lục đầy khí tức trí tuệ, nhìn như một học giả bác học đa tài, chứ…(2)
Chỗ này nguyên văn bị mất chữ
Trên người tây phương ma thần này không có bất cứ pháp bảo gì, chỉ là trong tay cầm một bàn cờ thập phần cũ nát, trên bàn cờ đầy những vết nứt nhỏ xíu, giống như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, lúc nào cũng có thể vỡ ra. Trên bàn cờ có không ít quân cờ, có một số vỡ nát tới mức không còn hình dạng gì, có mấy con miễn cưỡng coi như không sao.
Triệu Thụy cảm thấy tướng mạo của tây phương ma thần này hơi kì quái, vội nhìn giới thiệu trên bia mộ.
Điều hắn cảm thấy bất ngờ là, ma thần có dáng vẻ học giả này lại có một ngoại hiệu không giống chút nào với bộ dạng của hắn – Đồ Lục Giả Memphis!
Memphis này tuy nhìn có vẻ văn vẻ lịch sự, nhưng thực tế lại hung ác vô cùng, trong đại chiến thần ma giữa phương đông với phương tây đã giết chết vô số tiên ma phương đông, trong đó bao gồm cả Hỏa Đức Tinh Quân thanh danh lừng lẫy!
Bất quá, Memphis là một ma thần đặc thù, lực lượng bản thân hắn không cường đại lắm, nhưng lại có trí tuệ cực lớn, là trí giả số một số hai trong những ma thần tây phương thời viễn cổ.
Không chỉ như vậy, hắn còn có một năng lực đặc thù, đó là luyện hồn!
Thế là, Memphis sáng tạo đột phá, chế tác ra một kiện ma khí làm tất cả viễn cổ tiên thần nghe đến đều dựng hết cả lông tóc lên: Sát Lục Chiến Kỳ!
Hắn bắt một số sinh vật cường đại, thậm chí là một số tiên ma, luyện chế thành Sát Lục Chiến Kỳ, để hắn điều khiển chiến đấu!
Khi Memphis điều khiển chiến kỳ, chiến kỳ sẽ khôi phục trạng thái trước kia.
Ví dụ như một chiến kỳ bản thể là thiên sứ sáu cánh, bình thường giống như một quân cờ, nhưng khi Đồ Lục Giả Memphis cần đến thì chiến kỳ sẽ trở lại thành thiên sứ sáu cánh, chiến đấu cho Đồ Lục Giả!
Ngoài ra, phương pháp luyện hồn của Đồ Lục Giả siêu phàm thoát tục, hắn có thể thông qua tế luyện không ngừng, nâng cao sức chiến đấu của quân cờ, cho nên đến sau cùng, thiên sứ có thể có lực lượng vượt xa ban đầu, đủ để phân cao thấp cùng tiên ma cường đại!
Những chiến kỳ này không có tình cảm, không biết sợ hãi, chỉ nghe lệnh của chủ nhân một cách thành thật, không ngừng giết chóc, thập phần khủng bố.
Còn như bàn cờ đó, tác dụng không phải là để đặt cờ, mà Đồ Lục Giả dùng làm ma thuẫn ngăn cản công kích.
Trong tiên ma đại chiến, hắn nhờ vào những chiến kỳ này mà giết địch vô số! Trên người mỗi một quân Sát Lục Chiến Kỳ, đều nhuộm không biết bao nhiêu vết máu của tiên ma phương đông!
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn bàn cờ trong tay Đồ Lục Giả Memphis, bàn cờ đó đã có vô số vết nứt ngang dọc, có thể biết được khi đó đã chịu bao nhiêu công kích, làm viễn cổ tiên bảo này cuối cùng sụp đổ, mà những quân cờ đặt trên bàn cờ đại bộ phận đã nứt vỡ, có một số thậm chí chỉ còn lại cặn bã, hẳn là trong chiến đấu bị đối thủ đánh nát.
Triệu Thụy nhìn nhìn những quân cờ còn xem là thành hình, có hắc long, thiên sứ, thậm chí còn có đông phương kim giáp thiên thần!
Bất quá, tuyệt đại đa số chiến kỳ đều đã không thể sử dụng, chỉ có một quân cờ còn coi như không sao, quân cờ đó là một hình người, rất giống chiến sĩ Tư Ba Đạt cổ đại, mặc khôi giáp màu đồng xanh, cẳng tay ống chân đều lộ ra ngoài, đầu đội mũ giáp, tay trái cầm một cái khiên tròn, tay phải cầm một thanh mâu ngắn.
Chiến kỳ này tướng mạo uy võ, khí thế bất phàm.
Có thể được luyện chế thành chiến kỳ, để cùng một chỗ với thiên sứ, kim giáp thiên thần, tuyệt đối không thể kém!
Triệu Thụy mừng rỡ trong lòng, vội vàng bắt tay chuẩn bị bóc mở băng mộ của Memphis, với tu vi Phân Thể trung kì hiện tại của hắn, muốn mở tiên mộ cấp 11 hẳn không khó khăn gì lắm.
Theo trình tự, Triệu Thụy nhẹ nhàng thoải mái xóa đi pháp trận của băng mộ.
Băng mộ nứt ra, thi thể của Đồ Lục Giả Memphis vừa gặp không khí lập tức hóa thành khói xanh tan mất.
Một tiếng “cạch” giòn tan vang lên, bàn cờ viễn cổ đó chạm phải mặt đất vỡ thành mấy mảnh, quân cờ cũng vỡ ra đầy đất, chỉ có quân Tư Ba Đạt đó nhảy lóc cóc mấy cái, lăn tới cạnh chân Triệu Thụy.
“Ở trong băng mộ ngàn vạn năm, nhất định rất tịch mịch nhỉ.” Triệu Thụy lượm chiến kỳ lên, nói “Ngươi rất giống chiến sĩ Tư Ba Đạt, sau này ta gọi ngươi là Tư Ba Đạt vậy!”
Vừa nói, Triệu Thụy vừa bắt đầu cẩn thận đánh giá quân Sát Lục Chiến Kỳ duy nhất còn sót lại này.
Quân Sát Lục Chiến Kỳ này thoạt nhìn hơi cũ nát, không sáng sủa lắm, bề ngoài cũng có rất nhiều vết nứt, khiến người ta không cảm nhận được bên trong có ẩn chứa bất cứ ma lực gì, nếu không biết trước, chỉ sợ sẽ bị coi là đồ phế thải, chẳng ai chú ý đến.
Bất quá, điều khiến Triệu Thụy chú ý là trên thân Sát Lục Chiến Kỳ này khắp nơi đều là dấu máu màu đen sẫm, hiển nhiên, quân Sát Lục Chiến Kỳ này đã tham gia rất nhiều trận đại chiến kịch liệt, khiến rất nhiều đông phương tiên ma viễn cổ đều lưu lại vết máu tươi trên mình nó!
Nếu có thể khởi động quân Sát Lục Chiến Kỳ này, không hề nghi ngờ gì, hắn sẽ có được một chiến lực to lớn!
Triệu Thụy không khỏi vui mừng không thôi, cho rằng mình có được một bảo bối khó kiếm.
Hắn vội vàng trút chân khí vào bên trong, hi vọng có thể khởi động nó.
Thế nhưng, khiến Triệu Thụy thất vọng là, kiện ma khí này không có bất cứ động tĩnh gì!
Triệu Thụy lại thử những phương pháp khác, vẫn không cách nào khởi động Sát Lục Chiến Kỳ.
Lòng hắn liền lạnh đi quá nửa, không khỏi bắt đầu hoài nghi quân Sát Lục Chiến Kỳ này có phải đã bị tổn hại trong chiến tranh viễn cổ rồi không.
Vừa nghĩ tới mình không dễ dàng gì mới nâng cao được thực lực, tiến vào Tiên Ma lăng viên, lại không có thu hoạch gì, trắng tay mà về.
Cảm giác thất bại mãnh liệt dâng lên trong lòng Triệu Thụy. Lần này không kiếm được gì, lần sau không biết phải chờ tới bao giờ.
Dẫu sao tu vi của hắn đã đạt tới Phân Thể trung kì, muốn có đột phá thì hết sức khó khăn.
Con đường tu chân, càng về sau càng gian nan, đây là quy luật của tu chân giới.
Trong lòng Triệu Thụy có một loại xung động muốn quăng bỏ Sát Lục Chiến Kỳ, nhưng suy nghĩ nửa ngày, sau cùng vẫn bỏ vào trong Càn Khôn giới chỉ.
Trong lòng hắn vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, nói không chừng một ngày nào đó hắn đột nhiên phát hiện ra ma lực ẩn chứa trong kiện ma khí này cũng chưa biết chừng.