Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy trong một đêm giải quyết sáu thần quan, còn có hai mươi ngoại vi đệ tử mới dừng tay.

Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát được báo án, nói rằng trên đường phát hiện liền một loạt mấy cái thi thể.

Điều này đủ khiến giới cảnh sát Tân Dương trở nên khẩn trương, vội vàng giao vụ án này cho Đinh Linh có hiệu suất phá án cao nhất xử lý.

Đinh Linh nhận vụ án, không dám chậm chạp, liền mở hội nghị, cùng mọi người trong văn phòng nghiên cứu tình tiết vụ án, Triệu Thụy tự nhiên cũng ở trong đó.

“Những người này đều bị giết trong đêm qua, theo cách ra tay, thì đều do cùng một người làm, vậy có biết thân phận những người bị chết không?”

“Đây là tư liệu về thân phận bọn họ.” Đường Lỗi đưa qua một chồng giấy A4 “Theo tư liệu điều tra của chúng tôi cho thấy, bọn họ dường như đều là người Nhật Bản, tổng số hơn một trăm, ngồi máy bay tới Tân Dương không lâu, trước mắt đang ở nhà khách Uy Hào.”

“Hơn một trăm người?” Đinh Linh giật mình một cái “Có ai trong các ngươi biết ý định của họ khi tới đây không?”

“Theo tư liệu cho thấy, bọn họ nhận lời mời của một công ty thương mại nước ngoài, đến đây để tham gia một vụ bàn bạc về thương mại. Bất quá, tôi tỏ ra hoài nghi với chuyện này, bởi vì số người tới thật quá nhiều, hơn nữa sau khi họ tới, tịnh không tiến hành bất cứ hoạt động nào về thương nghiệp, trái lại dường như thăm dò nghe ngóng khắp nơi về đồ vật nào đó.”

Đinh Linh hơi trầm ngâm một lúc, mặt hoa liền lộ ra một nụ cười lạnh “Bọn họ đương nhiên không phải tới bàn sinh ý gì rồi. Ta hoài nghi bọn họ có liên hệ với những người Nhật Bản chết một cách thần bí lúc trước ở Tân Dương. Đại khái là muốn tìm kiếm cổ vật bị Lương Đông Hải trộm ra, cùng với nguyên nhân đồng bọn của chúng đột nhiên tử vong.”

“A. Rất có khả năng như thế.” Triệu Thụy gật đầu phụ họa một câu hợp thời “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao à? Đương nhiên là tới cửa điều tra tình huống rồi.” Đinh Linh rút súng lục trong ngăn kéo ra giắt lên người “Những người Nhật Bản chết lúc trước đó cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, trên tay đều mang vũ khí hạng nặng, đúng là còn xã hội đen hơn cả xã hội đen! Lần này tới đông như vậy, thật không biết mang tới thứ gì nữa! Chúng ta tới đó xem, nếu như không có vũ khí, vậy cũng coi như thôi. Nếu quả thật có vũ khí, muốn làm mưa làm gió ở Tân Dương, vậy ta sẽ không đáp ứng!”

Đinh Linh nói xong, ưỡn eo thẳng tắp, sải bước đi ra ngoài.

Cảnh viên trong phòng làm việc vội vội vàng vàng lấy vũ khí ra, theo sát phía sau Đinh Linh.

Triệu Thụy nhìn bóng lưng mọi người, trên mặt lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.

Mọi thứ đang xảy ra theo kế hoạch của hắn, hắn rất chờ mong, khi những tu hành giả Nhật Bản ấy tổn thất nhiều đồng bọn như vậy, lại bị cảnh sát tới kiểm tra, trên mặt sẽ có biểu tình gì.

Triệu Thụy không hề lo lắng những tu hành giả đó làm ra chuyện gì quá kích động.

Dẫu sao đây cũng là đất Trung Quốc, cho dù những tu hành giả Thần Đạo giáo đó có điên cuồng hơn nữa, cũng không dám có động tác gì quá khích đối với cảnh sát giữa ban ngày ban mặt, vạn nhất chọc giận cường giả của tu chân giới Trung Quốc, vậy khẳng định không phải chuyện thú vị gì, bọn họ nhất định phải cố kị đối với chuyện này.

Hai mươi phút sau, đám người Triệu Thụy đã ào ào ập tới khách sạn Uy Hào, chuẩn bị tiến hành kiểm tra thẩm vấn đối với những người Nhật Bản trong khách sạn.

Chính vào lúc này, đại thần quan Gia Đằng Trung Hành của Bát Phan thần xã đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng thuê sang trọng, đại phát lôi đình.

Thanh Nguyên Bình Thành ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt trước giờ bình tĩnh cũng tăng thêm vài phần âm trầm.

Bởi vì mười thần quan chúng phái ra đêm qua chỉ trở về có bốn người, gần trăm thành viên Thần Đạo giáo cũng có hai mươi người mất tin tức.

Rất hiển nhiên, những người này dữ nhiều lành ít, khả năng sống không lớn.

Chỉ trong một đêm, sức chiến đấu của thủ hạ tổn thất quá nửa, điều này bảo sao chúng không phẫn nộ?

Đây mới là buổi tối đầu tiên chúng tới Tân Dương!

Nếu ở thêm vài đêm nữa, chẳng phải mọi người đều đi đứt hết sao?

Điều càng khiến chúng cảm thấy phẫn nộ là rốt cuộc là độc thủ của ai, bọn chúng cũng không có nửa cái đầu mối.

Tất cả thuộc hạ đã thấy địch nhân đều không có tin tức, bọn chúng muốn tìm người trả thù cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Bọn chúng làm người lãnh đạo, sao lại không cảm thấy khuất nhục?

“Rốt cuộc là tên khốn nào làm ra chuyện thất đức này!” Gia Đằng Trung Hành chửi lớn một câu, tức giận đến lúc râu bạc và lông mày bạc đều dựng hết cả lên “Nhanh chóng giết sạch cả thân quan thủ hạ và thành viên thần xã của ta!” Thanh Nguyên Bình Thành trầm mặt chậm chạp nói: “Không cần nghi ngờ, là tu chân giả Trung Quốc làm. Nói không chừng, là đối thủ mà chúng ta vẫn tìm kiếm.”

Gia Đằng Trung Hành tiếp tục chửi lớn: “Đây là tu chân giả của tu chân giới Trung Quốc sao? Lén lén lút lút vậy mà là hảo hán gì? Sao không dám đường đường chính chính khiêu chiến chúng ta!”

“Nếu hắn muốn chính diện khiêu chiến chúng ta thì sẽ không làm như vậy.” Thanh Nguyên Bình Thành nói lạnh như băng “Hắn chỉ muốn dùng mọi thủ đoạn để đẩy chúng ta vào chỗ chết!”

“Khốn kiếp! Nếu ta gặp hắn, ta nhất định phải xé từng miếng thịt của hắn xuống!” Gia Đằng Trung Hành nghiến răng nghiến lợi thề, hắn tổn thất nhiều thuộc hạ như vậy, thực lực đại tổn, đối với đối thủ chưa từng gặp mặt đó đã hận tới xương.

“Vậy cũng không dễ. Chúng ta mất nhiều nhân thủ như vậy chỉ trong một đêm, về sau muốn tìm ra đầu mối của thằng cha đó càng khó khăn hơn.” Thanh Nguyên Bình Thành hơi cau mày “Điều khiến ta cảm thấy kì quái là, vì sao khi hắn tiêu diệt thần quan thủ hạ của chúng ta, chúng ta lại không phát hiện ra chút nào? Với thực lực của hắn, hẳn phải là một tu hành giả rất mạnh, gợn sóng linh lực hẳn phải rất mạnh mới đúng, trong thành thị này hẳn phải rất bắt mắt. Thế nhưng chúng ta lại không cảm giác được chút nào. Thật khiến người ta không hiểu.”

Nghe câu này của Thanh Nguyên Bình Thành, Gia Đằng Trung Hành cũng cảm thấy quái dị, bắt đầu suy nghĩ.

Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ đằng xa truyền đến, đến trước cửa phòng bọn chúng, liền đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Gia Đằng Trung Hành bước qua mở cửa, liền nhìn thấy ngoài cửa đứng li chi lít chít mười mấy người, đứng đầu là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhìn thập phần kinh nghiệm.

“Các người là ai?”

Gia Đằng Trung Hành hỏi bằng tiếng Trung lưu loát, hắn sống hơn hai trăm năm, sớm đã học được tiếng Trung Quốc.

“Cảnh sát!”

Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp dẫn đầu rút một cái thẻ ra huơ huơ trước mặt hắn “Ông đã nghe hiểu tiếng Trung, vậy thì quá tốt rồi.”

“Cảnh sát? Các người tìm chúng tôi có chuyện gì?”

“Chúng tôi được người báo án, nói đêm qua có người bị hại, qua điều tra của chúng tôi, thuộc về đoàn đội của các ông, cho nên đến đây hỏi thăm tình huống một chút.”

“Hiệu suất của các người cũng cao thật!” Gia Đằng Trung Hành miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, nói “Các người cứ hỏi đi.”

“Vậy phiền ông theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến, ngoài ra, chúng tôi phải khám xét phòng của các ông.”

“Cái gì! Khám xét phòng chúng tôi! Dựa vào đâu!”

Gia Đằng Trung Hành thiếu chút nữa nổ tung cả phổi ra, hắn mới vừa mất sáu thần quan và mấy chục thành viên thần xã tức thì, tổn thất thảm trọng, không ngờ bây giờ đến cảnh sát cũng tới tìm hắn làm phiền!

Hắn chính là đại thần quan của Bát Phan thần xã, trong Thần Đạo giáo cũng là đại nhân vật địa vị cao quý, sao có thể chịu được phòng mình bị phàm nhân kiểm tra?

Đây đúng là cọp lạc đồng bằng bị chó bắt nạt. “Dựa vào đâu?” Đinh Linh cười lạnh một tiếng “Các người có liên quan đến những người Nhật Bản chết một cách thần bí ở Tân Dương một đoạn thời gian trước đây thì phải. Hừ, đến vũ khí hạng nặng cũng có, đúng là thần thông quảng đại mà. Các người tới Tân Dương, rốt cuộc là có mục đích gì, chỉ có tự các người rõ ràng. Nếu các người an phận giữ mình, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp. Thế nhưng, bây giờ xảy ra án mạng, vậy thì cảnh sát chúng tôi phải nhúng tay vào rồi. Chúng tôi phải kiểm tra xem các người có mang theo vũ khí gì không, nếu không vạn nhất xảy ra đại án gì, ai cũng không gánh vác nổi.”

Liên tiếp nghe toàn tin tức ác liệt, Gia Đằng Trung Hành lúc này cũng không kềm chế nổi nộ khí nữa, liền trợn tròn mắt, sát cơ làn tràn tứ phía.

Thanh Nguyên Bình Thành cũng xanh mặt, hai tay vẫn giấu trong tay áo cũng thò ra, tùy thời phát ra một kích trí mạng.

Nhất thời, nhiệt độ không khí trong phòng như hạ đi vài độ, sát khí lan tràn khắp nơi.

Chính vào lúc này, Triệu Thụy vẫn đi sau mọi người, không mặn không nhạt nhắc nhở một câu:

“Thế nào, định kháng cự cảnh sát? Đây chính là Trung Quốc, không phải Nhật Bản!”

Gia Đằng Trung Hành mạnh mẽ tỉnh ngộ lại, sát cơ vừa trào lên trong lòng trong sát na liền tan tành tro bụi.

Với thực lực bọn hắn, muốn giải quyết mấy cảnh sát này, đúng là dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, giải quyết xong rồi phải làm sao?

Giết chết cảnh sát, dù ở nước nào cũng là chuyện lớn, hơn nữa còn giết nhiều cảnh sát như vậy, khẳng định sẽ dấy lên sóng to gió lớn.

Vạn nhất chọc giận tu chân giới Trung Quốc, đưa ra vài tu chân cường giả, vậy hơn trăm người bọn hắn chỉ sợ đều bị diệt ở đây.

Cho dù những tu chân cường giả đó một giờ nửa khắc chưa tới, làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn chúng cũng không còn cách nào ở lại Tân Dương nữa, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Đến lúc đó, nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, trở về làm sao báo cáo với Y Thế đại thần quan?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mạnh mẽ nuốt một ngụm hơi (?), đưa mắt ra hiệu cho Thanh Nguyên Bình Thành rồi hậm hực nói: “Tốt, chúng tôi nguyện ý phối hợp với hành động của cảnh sát.”

“Cảm tạ hai vị giúp đỡ cho công tác của cảnh sát.” Triệu Thụy chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK