Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do Hồ Lâm và Vi Sở Chi đều rời xa Mễ Văn, Triệu Thụy cũng yên tâm lại.

Mễ Văn do dung mạo xinh đẹp và thân thể thon dài, rất được hoan nghênh trong dạ hội, thỉnh thoảng có người qua mời cô khiêu vũ.

Mễ Văn lúc đầu cự tuyệt mấy lần, sau này quả thật không cách gì cự tuyệt, đáp ứng một nam tử cùng khiêu vũ.

Triệu Thụy rảnh rỗi buồn chán, chuẩn bị tới ban công uống rượu hóng gió, thuận tiện thưởng thức cảnh đêm đẹp đẽ.

Ban công rất rộng, còn có một tấm rèm, ngăn cách giữa đại sảnh và ban công.

Triệu Thụy đang muốn vén rèm bước ra ngoài, mấy giọng nói bỗng lọt vào tai hắn.

“Bỏ thuốc xong chưa?”

“Bỏ xong từ sớm. Phân lượng rất đủ, dù cho con voi to dùng cũng đủ.”

“Tốt lắm, cô ta uống chưa?”

“Đang uống.”

“Hè hè, uống là tốt, chỉ cần nó uống rồi, cho dù là núi băng cũng phải tan ra.”

Triệu Thụy nghe tới đây, lờ mờ đoán ra, đại khái là mấy tên con nhà sang giàu gan lớn trùm trời nhìn trúng cô nương xinh đẹp nào đó, bỏ xuân dược vào chén rượu của nữ hài đó, chuẩn bị chờ cơ hội hạ thủ.

Hắn cảm thấy giọng mấy tên này hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc là ai.

Triệu Thụy vốn lo lắng, nữ hài đó có thể là Mễ Văn, bất quá quay đầu lại nhìn, Mễ Văn thần tình bình thường, tịnh không có gì dị dạng, bèn lặng lẽ yên tâm, hắn cảm thấy dạ hội này trắc trở không ngừng, không muốn tham gia nữa, bèn chờ Mễ Văn nhảy xong một bài sẽ thúc giục Mễ Văn về.

Mễ Văn lúc này đã tận hứng, lại thêm cô cũng hơi lo lắng cái thiếp mời giả mạo của Triệu Thụy đó bị người ta lật tẩy.

Vì vậy, cô hết sức thống khoái đáp ứng, theo Triệu Thụy đi ra ngoài biệt thự.

Trong lúc hai người đi ra ngoài biệt thự, chuẩn bị tìm xe về nhà, Triệu Thụy bỗng nhìn thấy mấy bóng người lén lén lút lút, vác một người lên một chiếc Bentley đời mới rồi nhanh chóng rời đi.

“Ồ? Đó không phải là Vi gia nhị thiếu Vi Sở Chi sao? Sao hắn đi sớm vậy chứ?” Mễ Văn nhận ra một người trong đó, thuận miệng nói một câu.

“Vi Sở Chi?”

Triệu Thụy được Mễ Văn nhắc nhở như vậy, cảm thấy một người trong đó đúng là rất quen, hắn bỗng lên tưởng đến đoạn dối thoại vừa rồi vô ý nghe được trong dạ hội, trong lòng liền nhảy lên.

Chẳng trách hắn cảm thấy giọng nói đó hơi quen tai, thì ra là do đám bạn của Vi Sở Chi phát ra.

Triệu Thụy không khỏi nhớ lại nữ nhân xui xẻo bị xuân dược và mê dược mạnh mẽ làm cho hôn mê đó, lại có thể là ai?

Hắn hơi suy nghĩ một chút, trong lòng bỗng dâng lên một đáp án chẳng lành: Hồ Lâm!

Chỉ có sự cao quý và lãnh diễm của Hồ Lâm mới kích phát sự hứng thú của Vi Sở Chi, khiến hắn bí quá hóa liều!

Triệu Thụy nghĩ thông chỗ này, không khỏi bội phục mấy tên con nhà giàu sang đó, dưới tác dụng của rượu lại to gan như vậy, đến con gái duy nhất của thủ lĩnh Hồ gia Hồ Kinh Vĩ cũng dám ra tay.

Nếu chuyện này thành công, tuyệt đối sẽ dẫn tới đại địa chấn trong tam đại danh môn của Liên Đảo!

Đến lúc đó sẽ có hậu quả gì, ai cũng không dự liệu được.

Triệu Thụy căn bản không để ý đến ân oán tình cừu của tam đại danh môn, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Hồ Lâm bị mấy tên cầm thú đó dày vò.

Vừa rồi trong dạ hội, Hồ Lâm tương đối bảo vệ hắn, thằng thừng chơi quê Vi Sở Chi, áp chế sự hung hăng hống hách của Vi Sở Chi.

Tuy nói việc làm này của Hồ Lâm có mục đích khác, bất quá Triệu Thụy cảm thấy mình thiếu Hồ Lâm một cái nhân tình, phải nhanh chóng trả lại.

Thế là, hắn để cho Mễ Văn về nhà trước, còn mình thì nghĩ cách cứu viện Hồ Lâm.

Động tác của mấy người Vi Sở Chi rất nhan nhẹn, trong khi Triệu Thụy và Mễ Văn chia tay, đã ngồi trên hai chiếc xe nổ máy sẵn chạy không thấy tông tích.

Triệu Thụy không còn cách nào khác, chỉ đành kiếm chỗ vắng vẻ, thả Đệ nhị nguyên thần ra, tìm kiếm khắp nơi.

Cũng may Liên Đảo không lớn, mà Vi Sở Chi cũng chưa đi quá xa, Triệu Thụy tốn bốn năm phút cuồi cùng cũng tìm thấy tông tích bọn chúng.

Hai chiếc Bentley sang trọng ngừng bên ngoài một khách sạn cách Triệu Thụy mười mấy phút đường xe.

Khách sạn rất bình thường, không có bất cứ quan hệ gì với Vi Sở Chi. Đại khái là Vi Sở Chi hi vọng thú dục của mình được thỏa mãn, lại không muốn mang tới phiền phức gì cho gia tộc.

Triệu Thụy xác định gian phòng của năm người ở khách sạn, rồi thu Đệ nhị nguyên thần lại, bay thẳng tới khách sạn nơi chúng ở.

Đáp lên ban công khách sạn, Triệu Thụy thông qua khe rèm, nhìn vào trong phòng.

Chỉ thấy Hồ Lâm đang nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ vặn vẹo thân thể, trên khuôn mặt mĩ diễm cao ngạo quét lên một tầng ráng hồng, mồ hôi li ti thấm vào búi tóc, xuân dược mà cô uống đại khái đã phát tác.

Vi Sở Chi và bốn tên bạn đang ở cạnh giường, đắm đuối nhìn tư thế quyến rũ hiếm hoi của Hồ Lâm.

“Hồ Lâm chính là con gái của Hồ Kinh Vĩ, nhị thiếu, ngài muốn làm thật sao?” Một thanh niên vừa nhìn chăm chăm thân thể của Hồ Lâm vừa hỏi.

“Thế nào? Ngươi sợ rồi? Muốn rút lui sao?” Vi Sở Chi liếc hắn một cái, hỏi lại.

Thanh niên đó cười khan một tiếng, vội vàng nói: “Không có, không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Vi Sở Chi hừ một tiếng: “Sợ gì chứ? Hồ Kinh Vĩ thế lực cường đại, nhưng thế lực Vi gia chúng ta cũng không yếu hơn lão, không có gì đáng lo cả.”

Một thanh niên tóc đỏ phụ họa: “Đúng đó, đúng đo, bây giờ quan hệ giữa Vi gia chúng ta và Hồ gia đã rất không như trước. Cho dù Hồ Kinh Vĩ có thật sự muốn tới làm phiền, gia tộc tự nhiên cũng sẽ bảo vệ chúng ta.”

Nói tới đó, hắn bỗng thấp giọng cười, nói tiếp: “Lại nói, phá trinh của Hồ Lâm, cũng có giúp đỡ với sinh ý của gia tộc. Ta từng nghe Vương đại tiên nói, Hồ gia xưng bá nghề cờ bạc Liên Đảo nhiều năm như vậy chính là vì phong thủy tốt. Mà tới đời Hồ Kinh Vĩ, sinh ý sòng bạc thịnh vượng, càng vì Hồ Lâm có thể vượng tài. Nếu như phá trinh của nó, nó sẽ mât đi tài vận! Hồ gia mất đi tài vận, chuyện này đối với sòng bạc nhà chúng ta không phải có chỗ tốt lớn sao?”

“Vương đại tiên? Thằng cha lừa bịp đó nói mà cũng tin được sao? Hắn ngoài lừa ăn lừa uống ra còn làm được gì nữa?” Có người rất khinh thường.

Thanh niên tóc đỏ nói: “Lời không thể nói như vậy. Vương đại tiên có thể thành thầy phong thủy số một số hai ở Liên Đảo, cũng phải có chút bản lĩnh thật sự, ngoài ra, hắn còn có tiếp xúc mật thiết với Hồ thị gia tộc, nói không chừng thật sự biết được một số tin tức bên trong của Hồ gia.”

“Không cần để ý hắn có phong thủy hay không. Ta chỉ hứng thú với thân thể của Hồ Lâm.” Vi Sở Chi lờ đờ ngăn cản cuộc tranh luận của mọi người “Khiến nữ nhân mắt cao tới đầu đó rên rỉ xin tha dưới người ta, cảm giác nhất định sẽ rất không tệ.”

“Ha ha, đúng đúng, chinh phục nữ nhân xinh đẹp cao quý nhất Liên Đảo này, cảm giác thành tựu đó khó có thể hình dung được!”

“Nhị thiếu, ngươi ăn thịt, tới lúc chừa cho chúng ta chút canh được không?”

“Đúng đó! Nhị thiếu, dù sao bọn tôi cũng giúp ngài nhiều như vậy, ngài cũng phải chia cho chúng tôi chút chỗ tốt chứ!”

Bốn thanh niên còn lại vội vàng ra sức nịnh nọt, đồng thời hi vọng có thể thuận tiện kiếm chút lợi ích.

“Tốt, không thành vấn đề.” Vi Sở Chi tỏ ra hết sức rộng rãi “Ta chơi đủ rồi, sẽ tới phiên các ngươi, các ngươi muốn chơi thế nào cứ chơi thế ấy.”

Mấy tên đó vừa nghe liền mừng ngoài tưởng tượng, khành khạch cười dâm đãng, không ngừng cảm tạ.

Triệu Thụy nghe tới đây, không nhịn được nữa, hắn thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến, hóa thành nam tử khóe mắt có vết sẹo trước kia, rồi xông vào trong phòng.

Vi Sở Chi cùng bốn tên bạn đồng thời giật nảy mình. Phòng này của bọn chúng nằm ở tầng mười bảy, sao đột nhiên có người từ ban công xông vào?

“Ngươi là ai? Vì sao lại xông vào phòng chúng ta?”

“Ngươi làm sao vào được?”

“Có phải ngươi chán sống rồi không? Đến phòng của bọn ta cũng dám xông loạn vào!”

Năm người Vi Sở Chi vừa sợ vừa giận, nhao nhao ngoác miệng chửi lớn.

“Các ngươi mới chán sống đó.” Ánh mắt Triệu Thụy lạnh lùng quét qua trên mặt bọn chúng, sau cùng rơi lên thân Hồ Lâm.

“Các ngươi dám đụng tới cả Hồ gia đại tiểu thư Hồ Lâm, đúng là sắc đảm trùm trời mà!”

Câu này của Triệu Thụy vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Vi Sở Chi và mấy tên bạn đều đại biến.

Bọn chúng đương nhiên biết nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ sinh ra hậu quả thế nào, bất quá do rượu kích thích, cho tới oán hận Hồ gia, mới khiến bọn chúng tạm thời mất đi lý trí.

Bây giờ, câu nói của Triệu Thụy chạm trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng bọn chúng, cảm giác sợ sệt liền dâng lên như thủy triều.

Vi Sở Chi đã động sát cơ. Hắn phải giải quyết thằng cha khiến người ta chán ghét trước mắt này, nếu không, hắn vừa không ăn được cá, còn bị tanh tửi cả người.

Hắn đưa mắt ra hiệu cho bốn tên bạn, rồi nghiến răng, hung hăng nói: “Giải quyết hắn!”

Bốn tên bạn của Vi Sở Chi, giống như dã thú bị dồn ép, vừa nghe Vi Sở Chi ra lệnh, liền vớ bốn vật thuận tay làm vũ khí, cùng xông vào Triệu Thụy, chuẩn bị đánh chết mục tiêu nguy hiểm này.

Với địa vị tài phú của họ ở Liên Đảo, cho dù giết người, cũng có thể thông qua các loại quan hệ, dùng tiền bạc san bằng.

Chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài, không cho Hồ Kinh Vĩ nắm được chứng cớ zác thực, bọn chùng cảm thấy mình sẽ không sao cả.

Bốn tên tiến tới gần Triệu Thụy rất nhanh, tên nắm bình thủy tinh, tên nắm ghế, chuẩn bị đập mạnh xuống.

Chính vào lúc này, Triệu Thụy đột nhiên ra tay như chớp, nắm lấy cánh tay một tên xông tới gần nhất, bẻ mạnh một cái. Một tiếng “crack” giòn tan vang lên, cánh tay của tên đó đã bị Triệu Thụy bẻ thành hai đoạn.

Tên đó đau khổ kêu thét lên, cả người nhanh chóng tê liệt.

Triệu Thụy làm như không nghe, giở cả người hắn lên như giở một con gà con, vung mấy vòng trên không, rồi hung hăng đập xuống ba tên kia.

Thân thể hơn trăm cân, lại thêm động năng to lớn của Triệu Thụy vung vẩy, đúng là giống như một quả chùy sắt lớn.

Ba tên con nhà giàu đó làm sao chịu nổi?

“Bịch bịch bịch”

Ba tiếng va chạm nặng nề vang lên, tiếng kêu thảm và tiếng xương vỡ nát trộn lẫn vào nhau, vang vọng trong phòng.

Ba thanh niên đang bổ tới bị thân thể của đồng bọn đập vào, cả người thiếu chút nữa ngã văng ra, chỗ bị đánh, xương cốt cơ hồ biến thành mảnh vỡ!

Trong khoảnh khắc, bốn tên bạn của Vi Sở Chi đã thân chịu trọng thương, nằm trên đất không ngừng rên rỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK