Triệu Thụy học tại đại học Đông Lăng nằm ở phía Tây Nam thành phố Đông An, cách nơi ở của Triệu Thụy cũng không phải là quá xa. Ngồi xe công cộng trong khoảng nửa tiếng là có thể đến. Đương nhiên, đó là nếu không có phát sinh tình huống kẹt xe.
Vài chục năm trước, khu vực vị trí của đại học Đông Lăng được xem như ngoại ô, hết sức hẻo lánh. Tuy nhiên Đông An trải qua hơn mười năm phát triển, thành phố đã sớm mở rộng trở thành như vầy. Thậm chí kéo ra xa hơn, chung quanh trường học đã trở thành khu vực cực kỳ phồn hoa.
Đại học Đông Lăng cũng cùng một dạng, điều kiện cơ sở vật chất đều không tệ, trong trường đông đảo học sinh. Ngay khi hai người chạy đến trường thì đã gần mười một giờ sáng. Trước cổng trường học sinh ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt. Còn có vài học sinh mặc y phục quân sự màu xanh biếc, vẻ mặt tràn đầy tinh thần phơi phới, vừa đi vừa lớn tiếng nói cười; đó là bọn tân sinh năm nhất mới nhập học.
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan vừa bước tới cổng trường, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi: "Triệu lão Đại! Triệu lão Đại! Chờ ta với!"
Triệu Thụy xoay người, nhìn theo hướng âm thanh, ngay lập tức thấy một người mập mạp, đầu tròn mặt tròn, lưng đeo cặp, tay kéo một cái vali du lịch lớn, vừa vẫy tay vừa thở hồng hộc chạy đến bọn họ.
"La Thành? Thật là xảo hợp a! Không ngờ gặp ngươi ở đây. Vừa mới xuống tàu sao?" Triệu Thụy cười chào hỏi.
La Thành thân hình phúng phính, ngoại hiệu là Bàn Tử (tên béo), cùng ở chung với Triệu Thụy trong ký túc xá, tuổi ít hơn mấy tháng so với Triệu Thụy, trong túc xá được xếp làm lão Nhị.
"Đúng vậy, vừa bước xuống tàu lửa đã lập tức vội vàng chạy đến trường." La Thành lau mồ hôi trên mặt, không ngừng thở hổn hển, tốc lực chạy hết quãng đường ngắn ngủi này xem ra đã tổn hao rất nhiều sức lực của hắn.
“Có muốn ta xách đồ giúp ngươi hay không?" Triệu Thụy vì thấy hắn mệt mỏi như vậy, đã hỏi một câu.
"Ai nha, lão Đại, ngươi thật xuất hiện đúng lúc a, ta đang mệt muốn chết đây." La Thành nhanh lên đem túi sách trên lưng tháo xuống, đưa qua.
Lấy lại hơi, hắn vừa cười với Tôn Tiểu Lan vừa nói: "Tiểu Lan tỷ, hai tháng không gặp, ngươi lại trở nên đẹp hơn."
"Ngươi đúng là vẫn như xưa, miệng lưỡi trơn tru." Tôn Tiểu Lan bĩu môi, khẽ cười, cực kỳ sáng lạn, thiếu chút nữa làm cho nước miếng La Thành cũng chảy ra.
Bất quá thấy Triệu Thụy đứng ở một bên trừng mắt nhìn hắn đầy bất mãn, hắn nhanh chóng quay đầu đi, híp lại đôi mắt nhỏ, tìm kiếm mục tiêu khác hắn, di chuyển sự chú ý.
Đông An vào cuối tháng tám, khí trời vẫn còn hết sức nóng nực, đám nữ sinh thường ăn mặc tương đối mát mẻ, vô tình cho hắn thoả sức ngắm nhìn.
“Đúng là khai trường, thật nhiều muội muội xinh đẹp." Qua một hồi lâu, hắn mới liên tục thở dài mấy hơi tiếc nuối, vẻ mặt thỏa mãn.
Ba người đi đến phòng giáo vụ đóng học phí, nhận sách, sau đó đều tự trở về túc xá chuẩn bị quét dọn thật tốt một phen, rồi mới dọn vào. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, trải qua một kỳ nghỉ hè không ai quét dọn, bụi đất trong ký túc xá đều đóng dày cả tấc, dơ bẩn không ở được.
Phòng ở của Triệu Thụy bọn họ là một gian phòng tiêu chuẩn bốn người. Ở mặt trước đặt giường, mặt sau đặt máy vi tính. Ngoài hai người bọn họ ra, ở trong phòng trọ còn có hai đồng học khác, một người tên là Hàn Tinh, còn người kia tên là Chu Vĩ.
Khi Triệu Thụy cùng La Thành đến túc xá thì Chu Vĩ đã tới trước, còn vị huynh đệ kia tựa hồ còn chưa có đến báo danh.
Chu Vĩ là người Chiết Giang, tướng mạo tuấn tú, mang một cặp mắt kính gọng vàng, trông thập phần tao nhã, ngoại hiệu gọi là Nhãn Kính (kính cận). Tuổi so với Triệu Thụy và La Thành nhỏ hơn mấy tháng. Cha là thương gia xây dựng gỗ lớn, gia cảnh giàu có, điều này có thể từ trên những thứ hắn ăn mặc nhìn ra. Bởi vì mấy năm này Đông An phát triển rất nhanh, cha hắn cũng có ý tưởng khuếch trương sinh ý ra Đông An.
Chu Vĩ là con trai độc nhất trong nhà, tuổi trẻ nhiều tiền, làm người cũng không tồi, chỉ là miệng lưỡi tương đối kém cỏi, không biết cách ăn nói, thường xuyên đắc tội với mọi người, kẻ không ưa hắn có rất nhiều, bằng hữu rất ít. Tuy nhiên quan hệ với mấy người trong túc xá ngược lại rất tốt.
Ba người gặp mặt, một mặt kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè của mình, một mặt đồng tâm hợp lực bắt đầu lau chùi túc xá.
Triệu Thụy đem những sự tình tao ngộ tại hải nan của mình trong kỳ nghỉ kể ra, khiến cho hai người kia không khỏi tặt lưỡi lấy làm lạ, liên tục nói rằng Triệu Thụy vận khí thật tốt, gặp đại nạn không chết tất có hậu phúc.
"Chu Vĩ, ngươi đã làm gì trong kỳ nghỉ hè? Ta còn nhớ trước khi nghỉ ngươi còn kêu la là muốn đi du lịch nước ngoài, vậy có đi không?" La Thành có chút hâm mộ hỏi.
"Không!" Chu Vĩ chợt cười khổ, "Ta trước kia không phải đã nói với các ngươi, cha ta có muốn đem sinh ý phát triển ra tận Đông An sao? Vừa vặn tập đoàn Hoa Thiên của Đông An có một dự án lớn mà cha ta muốn tiếp nhận, vì vậy khắp nơi tìm kiếm quan hệ, hy vọng có thể cùng với chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên gặp mặt! Ai, hắn làm sinh ý, hết lần này tới lần khác đều muốn đem ta theo, hại kế hoạch nghỉ hè của ta tan thành bọt nước."
"Vậy sinh ý có tiến hành không?"
"Không có!" Chu vĩ tức giận nói, "Hoa Thiên tập đoàn chủ tích đó làm sao dễ gặp như vậy. Cha ta nỗ lực kết giao quan hệ, rốt cuộc mới có được một cơ hội gặp mặt. Kết quả đến ngày gặp mặt đó, chúng ta đợi từ giữa trưa đến tối chỉ thấy một lão quản gia đến. Ai, chúng ta đấy là vẫn còn xem như tốt số, ít nhất có thể bước vào cửa nhà người ta. Còn có nhiều người đợi nguyên ngày mà ngay cả mặt quản gia cũng không thấy!"
La Thành vừa nghe, cặp mắt ti hí cũng trợn tròn lên: "Ta ***! Hắn là ai chứ, sao lên mặt đến như vậy!"
"Ai, bàn tử, ngươi không có biết, người ta cũng thật sự có tư cách lên mặt như vậy." Chu Vĩ cúi đầu ủ rũ nói, "Sản nghiệp của tập đoàn Hoa Thiên bao trùm từ bất động sản, năng lượng, đến mấy loại công nghiệp nặng như chế tạo máy móc, vân vân... Tài sản riêng vượt qua trăm ức, nhân viên dưới trướng vượt quá vạn người. Mà đứng phía sau nắm quyền tập đoàn Hoa Thiên chính là Đông An Vân gia, một đại gia tộc càng có danh tiếng hiển hách, mạng lưới quan hệ dầy đặc khắp ba tỉnh Tây Bắc, trong chính thương lưỡng giới (giới chính trị lẫn kinh doanh) đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên chính là kẻ nắm chức tộc trưởng trong Vân gia Vân Hùng. Vân Hùng tuổi ngoài bảy mươi, mặc dù mấy năm gần đây đã rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng là vẫn như cũ vững vàng nắm giữ quyền lực của gia tộc cũng như công ty. Về phần lão quản gia kia, ở trong Vân gia địa vị cũng tương đối cao. Cho nên mới nói, có thể được gặp hắn đã xem như không tệ."
"Đông An quả nhiên nhiên có nhân vật yêu ngưu như vậy, ta còn không nghe nói qua!" La Thành há hốc miệng, một hồi lâu vẫn chưa khép lại.
"Bàn Tử, ngươi không phải là người Đông An, dĩ nhiên chưa từng nghe qua." Triệu Thụy xen vào nói, "Trong thành phố Đông An, kẻ không biết người của Vân gia, thật sự là không nhiều lắm, duy nhất có thể cùng Vân gia sánh vai, đại khái chỉ có Tra Thị gia tộc. Bất quá Tra gia hình như cùng hắc đạo có liên lạc chặt chẽ, người bình thường cũng không biết rõ."
Chu Vĩ chẳng biết nhớ tới cái gì, đột nhiên thần thần bí bí nói: "Ta mặc dù ở trong đại viện Vân gia phần lớn thời gian, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Các ngươi đoán, ngoại trừ lão quản gia của Vân gia ra, ta còn gặp được người nào nữa?"
Triệu Thụy liếc hắn một cái nói: "Không phải là nữ hài xinh xắn nào đó chứ!"
"Vẫn là lão Đại lợi hại, đoán một phát liền trúng!" Chu Vĩ vỗ mạnh lên bàn kê máy tính, làm Triệu Thụy và La Thành giật nảy mình, "ta lúc ở Vân gia, cũng đã gặp qua cháu gái cưng của Vân lão gia tử - Vân Phỉ!"
Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc say đắm: "Nữ hài xinh đẹp ta cũng thấy qua nhiều, nhưng mà một nữ hài tử xinh đẹp sắc sảo giống như nàng, thật sự là cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua a!"
"Đúng, đúng, nếu có thể lấy nàng làm vợ, vậy sẽ càng tốt. Vừa xinh đẹp, lại có tiền, ít nhất cũng phải phấn đấu mười năm!" La Thành vừa gật đầu vừa dùng sức quét mạnh cây chổi, mang bao đất bụi rác rến đều bị quét văng ra khỏi phòng, làm cho cả túc xá ô yên chướng khí, bụi đất bay đầy trời.
"Lấy nàng làm vợ? Lấy ở trong mơ đi!" Chu Vĩ vốn luôn có chút tự phụ lúc này lại tự giễu cười cười, "Với thân phận của nàng, những kẻ theo đuổi nàng đều là đệ tử cao quan, phú gia công tử, nhiều không biết bao nhiêu, cho dù hết bao nhiêu lượt cũng không tới phiên chúng ta. Thậm chí ngay cả đến gần cũng rất khó khăn, ta bất quá cũng chỉ là ngẫu nhiên ở Vân gia đứng xa xa nhìn nàng một cái!"
"Nói cả nửa ngày, ngươi hóa ra cũng chỉ là đứng ở xa xa nhìn thoáng qua a! Nghe ngươi nói hơn nửa ngày trời, còn tưởng rằng ngươi đã cùng nàng mặt đối mặt, kết giao tình cảm rồi chứ!"
Triệu Thụy giễu cợt một câu, cầm chổi quét đất bụi ở trên giường xuống, xong lại cuốn lại một đống ra giường đem vắt trên ban công phơi khô.
Nhưng đồ vật này nằm trong túc xá đã hai tháng, đã sớm ẩm mốc, còn không biết có mấy loại chuột gián bò lên trên chúng hay không. Trước kia đã từng phát sinh qua chuyện mấy con chuột làm ổ trên đống chăn mền, nếu không phơi khô thật sự không dám tùy tiện ngủ.
Đương nhiên, cũng có dạng như La Thành không có quá để tâm đến nó, cứ trải giường rồi trực tiếp dùng luôn. Bất quá Triệu Thụy hiển nhiên không có gan như vậy.
Mới từ ngoài ban công quay lại, La Thành đã cười hì hì lại gần người hắn, chế nhạo nói: "lão Đại, nếu tiểu Chu không tin tưởng vào bản thân, không bằng ngươi tự thân xuất mã đi! Nói không chừng ngươi một ngày nào đó vận may mỉm cười trèo lên được cây cao, chúng ta cũng có thể làm gà chó, đi theo ngươi cùng nhau thăng thiên."
"Không có hứng thú."
"Cũng đúng, ngươi đã có Tiểu Lan tỷ xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ không cảm thấy có hứng thú."
"Đừng nói bậy, nàng là tỷ tỷ của ta." Triệu Thụy trừng mắt liếc hắn một cái.
"Không phải tỷ ruột, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai (hai đứa trẻ ngây thơ), chính là thích hợp." La Thành vừa mới thì thầm một câu, lập tức thấy Triệu Thụy giơ cao cây chổi, vội vàng kêu thảm một tiếng rồi nhảy vọt ra khỏi túc xá.