Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giáo viên khối 10 có giáo viên tên Triệu Thụy không?” Hắn hỏi hiệu trưởng một câu.

“Đúng, đúng là có một giáo viên như vậy.” Hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh, liếc xung quanh một cái, phát hiện những người này người nào người nấy như hung thần ác sát, có người cánh tay xăm hình, dao đầy gậy đủ, trong lòng không khỏi càng thêm hoảng loạn: “Triệu lão sư làm sao?”

“Hắn đánh con ta!” Liêu Hoành đẩy Liêu Luân ra trước mặt, lớn giọng gầm lên.

“Còn có con ta nữa!” Hoàng Thiên Thành đẩy con mình tới gần hiệu trưởng “Ông xem, đánh thảm thế này. Tôi cho con đi học trường ông, là để học tri thức, không phải để nó chịu đòn! Đúng, ông gọi tên giáo viên họ Triệu đó ra đây, lão tử trừng trị hắn thật tốt!”

“Đúng! Trừng trị hắn thật kĩ!” Hơn trăm người gào lên, vung vẫy nắm đấm, thanh thế khiến người ta sợ hãi.

Hiệu trưởng không khỏi kinh hồn bạt vía, sợ những hung đồ này xông qua thật, ông ta đến hỏng mất.

Kì thật, trong lòng hiệu trưởng phi thường rõ ràng, cái gọi là học tri thức đó thuần túy là nói bậy, Thất Trung tam ác thiếu, ăn uống chơi gái đánh bạc, cái gì cũng học, chỉ có đọc sách học tri thức là không học.

Bất quá, về chuyện này, ông không dám chính diện cãi lại.

Hiệu trưởng không khỏi cảm thấy trong miệng phát đắng, cảm thấy Triệu lão sư này chọc ai không chọc, khăng khăng chọc đến hai học sinh này, không lẽ không biết cha mẹ chúng có quyền có thế ở Đông Hồ này sao? Cho dù hai học sinh này xác xác thật thật có lý do để đánh, nhưng bọn chúng đúng là tiểu bá vương không động đến được a!

Hiệu trưởng thở dài, cảm thấy ông ta quả thật không có cách nào, cũng không có năng lực đè chuyện này xuống, bối cảnh của đối phương thực quá sâu, không phải một hiệu trưởng be bé như ông ta có thể xử lý công bằng được.

“Hiệu trưởng, đây đều là Triệu Thụy tự mình gây họa, cho dù ông tự mình xử lý, chúng ta cũng không bắt buộc phải đổ vỏ giùm hắn.” (Nguyên văn chỗ này rất khó nghe, đây là tại hạ dùng từ đồng nghĩa – lsqk) Chương chủ nhiệm nhỏ giọng nói bên tai hiệu trưởng. Vì nguyên nhân Vân Phương, hắn đối với Triệu Thụy vẫn ghi hận trong lòng, bây giờ có cơ hội xem kịch hay thế này, hắn làm sao có thể bỏ phí?

Hiệu trưởng có chút trầm trọng gật gật đầu: “Thế thì anh đi kiếm hắn lại đây.”

Chương chủ nhiệm trong lòng vui vẻ, đang chuẩn bị chạy tới văn phòng khối 10, chỉ nghe thấy một giọng bình tĩnh từ sau lưng hắn truyền tới: “Không cần kiếm. Tôi tới rồi nè!”

Hiệu trưởng và Chương chủ nhiệm quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Triệu Thụy không nhanh không chậm từ bên đó tiến lại.

“Đúng là ngươi!” Hoàng Chấn Vũ oán độc nhìn Triệu Thụy, nghiến răng chỉ Triệu Thụy la lớn: “Chính là hắn đánh tụi con!”

“Đúng! Chính là hắn!” Liêu Luân cũng lớn giọng phụ họa.

“Phần phật” một tiếng, hơn trăm đại hán cùng tiến lên vây chặt lấy Triệu Thụy, mỗi mỗi đều sát khí đằng đằng, mặt mày dữ tợn, giống như ác lang, chỉ chờ bên trên hạ lệnh một tiếng, liền nhất tề lao đến, xé nát Triệu Thụy.

Hiệu trưởng và mấy nhân viên hành chính không hẹn mà cùng hớp một ngụm hơi lạnh, tim đập thình thịch, trong lòng lo lắng cho Triệu Thụy.

Nhưng Triệu Thụy thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc như thường, dường như coi những đại hán vạm vỡ xung quanh là không khí vậy!

Hoàng Thiên Thành lặn hụp trong quan trường nhiều năm, từ một nhân viên kĩ thuật dưới đáy xã hội từng bước bò lên chức lão tổng, ngoại trừ xu nịnh vỗ mông ngựa, dối trên lừa dưới ra, bản lĩnh xem sắc mặt có thể xưng là nhất tuyệt.

Hắn thấy Triệu Thụy trong trùng vây vẫn trấn định như thường, không khỏi trong lòng hơi sinh nghi.

Bởi vì, nếu là một người bình thường, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cho dù không sợ hãi biến sắc, chí ít cũng phải có điểm khẩn trương.

Thế nhưng Triệu Thụy này thật quá trấn định rồi, đúng là trấn định đến có chút cổ quái!

Nhìn dung mạo Triệu Thụy, tuổi tác hẳn không quá lớn, mới ra trường chưa được mấy năm, không thể nào trải qua sóng to gió lớn.

Đã như vậy, hắn vì sao lại trấn định thế này?

Trừ phi, hắn không coi cái điểm nguy hiểm này ra gì!

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên Thành hơi phát hoảng, chăm chú nhìn Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá.

Hắn đương nhiên không tin, Triệu Thụy có thể lấy một địch trăm, đánh ngã hơn trăm đại hán tay cầm vũ khí này.

Theo hắn thấy, giáo viên kêu là Triệu Thụy này, sở dĩ trấn định như vầy, có thể là vì trên người ẩn tàng bí mật gì đó, tỉ như sau lưng có chỗ dựa cường đại nào đó.

Hoàng Thiên Thành hốt nhiên phát giác, dường như mình đã từng nghe cái tên Triệu Thụy này ở đâu đó.

Nhưng… rốt cuộc là đã từng nghe cái tên này ở đâu nhỉ?

Hắn hơi cau mày, bắt đầu khổ cực nhớ lại.

Trong khi Hoàng Thiên Thành đang tiến hành nhớ lại, Hoàng Chấn Vũ đã bắt đầu gây hấn với Triệu Thụy.

Hắn oán độc trừng mắt nhìn Triệu Thụy, đưa tay chỉ vào mũi Triệu Thụy, xoay mặt, ác độc cười châm biếm: “Họ Triệu kia, ngươi vừa rồi trong tiệm không phải rất oai sao? Có giỏi tới đánh ta đi! Có giỏi ngươi đánh ta xem! Vương bát đản!”

Hắn vừa chửi, vừa nghiêng mặt, tiến lại gần Triệu Thụy, ra vẻ ta mời ngươi đánh.

Nếu như một chọi một, Hoàng Chấn Vũ tuyệt đối không dám làm ra cái hành động này.

Thế nhưng, hắn hiện tại lại đầy đủ mười phần sức lực. (Không phải mới bị đánh te tua hồi trưa đó sao – lsqk)

Bởi vì hắn hiện tại có hậu thuẫn, có hơn trăm tay chân ở bên trợ oai, chiếm lấy ưu thế tuyệt đối!

Bây giờ chỉ cần một câu nói, hắn có thể khiến Triệu Thụy chết không có chỗ chôn!

Bất quá, Hoàng Chấn Vũ không muốn giải quyết như vậy, hắn muốn vũ nhục, giày vò Triệu Thụy thật đã, xem Triệu Thụy mất mặt, như thế mới khiến oán độc trong lòng hắn phát tiết ra được.

Liêu Luân lúc này cũng nhập cuộc, nhìn Triệu Thụy khiêu khích: “Đúng à! Có giỏi, ngươi động thủ bây giờ đi! Không dám à? Thằng cha không được cái rắm, thượng đội hạ đạp!”

Hai tên thái độ tồi tệ, Triệu Thụy cũng không nổi nóng, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Ta vì sao phải đánh các ngươi, hai đứa các ngươi tự mình hiểu rõ phi thường, ngoại trừ dùng từ ngữ hạ lưu vũ nhục thầy cô bạn bè ra, còn ra sức hạ độc thủ với ta, gạt tàn thuốc, dao găm, đều dùng hết rồi.

Ta chỉ là đang phòng vệ, cho nên, các ngươi không cần phải nói mình đáng thương ra sao.

Kẻ chân chính thượng đội hạ đạp, chính là các ngươi, danh tiếng Thất Trung tam ác thiếu, cả trường ai không biết, ai không căm ghét?

Nếu như không phải cha mẹ các ngươi quyền thế bao che, chỉ sợ cả Thất Trung có quá nửa số người ra sức đánh các ngươi rồi.”

Liêu Hoành hai tay khoanh trước ngực, dùng giọng châm chọc xen vào một câu: “Trên thế giới không có nhiều cái “nếu như” như vậy. Bọn chúng có lão tử đây, ta bao che cho chúng, thế nào?”

“Thế thì các ngươi khẳng định đã quên một câu nói truyền lại.” Triệu Thụy cười cười, trong nét cười mang theo hàn ý sâm lãnh: “Ta đã từng nói, cho dù cha mẹ các ngươi có là thiên vương lão tử, ta cũng hoàn toàn không để vào mắt!”

Liêu Hoành vừa nghe liền nổi giận đùng đùng: “Ngươi, con mẹ nó, đúng là muốn chết!”

Vừa nói, hắn vừa vẫy tay một cái, trên trăm đại hán đồng thời gào lớn một tiếng, vung dao dài ống thép trong tay lên, thanh thế kinh nhân.

Bọn chúng đã chuẩn bị hạ thủ với Triệu Thụy!

Chính vào lúc này, Hoàng Thiên Thành nãy giờ đứng một bên ra sức nhớ lại mình đã nghe cái tên Triệu Thụy ở đâu, bỗng nhiên nhớ lại.

Mấy tháng trước, hắn lần đầu tiên đến nhà phó tỉnh trưởng về nghỉ hưu Đông Hồ Mục Vĩnh Cường, tiến hành bái phỏng.

Trong lúc tán gẫu, Mục Vĩnh Cường đột nhiên tiếp điện thoại, sau đó ngừng cuộc nói chuyện với hắn giữa chừng, mang thư kí vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau đó, cảnh sát Đông Hồ bắt đầu tiến hành chỉnh đốn, bắt đầu trừng trị nghiêm khắc hắc bang cả thành phố Đông Hồ, Uy Hổ bang bát diện uy phong, trong một đêm bị phá hủy đến không còn manh giáp.

Sau đó hắn từ một kênh khác biết được, Uy Hổ bang và mấy người trong đội cảnh sát, không cẩn thận đắc tội một người, kết cục mới như vậy.

Thế nhưng người đó rốt cuộc là ai, lại không ai biết được.

Hắn lúc đó cũng không để ý chuyện đó, bây giờ nhớ lại, Mục Vĩnh Cường trong lúc nói điện thoại, gọi tên đối phương, dường như là:

Triệu Thụy!

Sắc mặt Hoàng Thiên Thành bỗng nhiên đại biến, mồ hôi lạnh rào rạt tuôn ra.

Hắn đột nhiên nghĩ ra một khả năng, hay là… hay là giáo viên trẻ tuổi kêu là Triệu Thụy này, chính là người gọi điện thoại cho Mục Vĩnh Cường ngày hôm đó!

Mục Vĩnh Cường là người như thế nào?

Đó chính là phó tỉnh trưởng!

Môn sinh đệ tử phân bố khắp quan trường toàn tỉnh!

Để thấy được mặt Mục Vĩnh Cường, hắn đã phải hao phí vô số công phu, vô số tâm lực.

Thế nhưng, Triệu Thụy chỉ cần gọi một cú điện thoại, liền có thể khiến một đại nhân vật như Mục Vĩnh Cường tự thân xuất mã, thế Triệu Thụy này rốt cuộc là thân phận gì?

Hoàng Thiên Thành vừa kinh vừa nghi, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy, đến biểu tình vi tế nhất cũng không bỏ qua.

Hắn càng đánh giá, càng cảm thấy Triệu Thụy này khí chất đặc biệt, khác hẳn người thường.

Đến cuối cùng hắn cơ hồ bắt đầu khẳng định, người gọi điện thoại cho Mục Vĩnh Cường ngày đó, chính là giáo viên kêu là Triệu Thụy này!

Chỉ là, hắn không rõ, vì sao một nhân vật chỉ gọi một cú điện thoại đã khiến Mục Vĩnh Cường ra mặt, lại làm giáo viên trong một ngôi trường bình thường!

Bất quá, Hoàng Thiên Thành đã không còn thời gian nghĩ kĩ nữa, bởi vì tình huống lúc này đã phi thường khẩn cấp, Liêu Hoành và thủ hạ của hắn đã bị chọc giận đến triệt để, chuẩn bị động thủ rồi!

Hoàng Thiên Thành gấp đến độ mồ hôi toát ra, trong nháy mắt đồ lót đều ướt sũng cả!

Hắn đúng là không dám tưởng tượng, nếu chính diện xung đột với Triệu Thụy, sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.

Chỉ sợ không mấy ngày nữa, hắn và Liêu Hoành cũng đi theo Uy Hổ bang, trở thành đối tượng bị cảnh sát nghiêm túc điều tra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK