Tiếp đó mấy ngày, Triệu Thụy có một vị trí khiêm tốn trong phòng làm việc của trung đội 2.
Đinh Linh vẫn lạnh như băng với Triệu Thụy, không hòa nhã chút nào.
Chẳng qua do quan hệ với Thạch thư kí, cô tạm thời không làm khó Triệu Thụy.
Bất quá, đoạn bình tĩnh ngắn ngủi đó đã bị phá trong năm ngày.
Buổi chiều hôm đó, Triệu Thụy vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị cũng vài đồng sự về phòng làm việc, đã bị đội trưởng Tôn Bằng kêu lại.
“Tiểu Triệu, ngươi đi phòng trọ của cảnh sát kêu Đinh Linh lại đây, ta có chuyện muốn tìm cô ấy.”
Triệu Thụy hỏi lại: “Tôn đội trưởng, sao ông không trực tiếp gọi điện cho cổ?”
“Gọi được thì kêu ngươi làm gì? Nó khóa máy. Ngươi đi tới kí túc xá xem thử. À, nó ở phòng 212. Ngươi đi nhanh đi.”
Triệu Thụy đáp ứng một câu, rồi đi tới phòng trọ của cảnh sát.
Đến trước cửa phòng 212, Triệu Thụy đầu tiên là gõ cửa, không có ai đáp ứng, bất quá, cửa lại hở ra một khe to cỡ nắm tay dưới sức gõ.
Thì ra cửa vốn không đóng.
Do là phòng của nữ, không được phép, Triệu Thụy cũng không trực tiếp tiến vào, mà hắn cũng không biết Đinh Linh có trong phòng không, bèn nhìn vào phòng qua khe cửa.
Trong phòng không có ai, trên giường vứt lung tung mấy cái áo ngoài và đồ lót màu hồng phấn.
Triệu Thụy hơi ngẩn ra, liền hiểu rằng Đinh Linh đang tắm rửa trong phòng vệ sinh.
Hắn không tiện nhìn tiếp, chuẩn bị lui ra.
Chính vào lúc này, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Đinh Linh trần truồng như nhộng từ trong đó bước ra!
Đinh Linh da dẻ trắng bóc, thân hình mảnh mai, dịu dàng uyển chuyển, hai ngọn núi cứng chắc, cặp mông tròn trịa.
Đại khái do thường xuyên rèn luyện, trên người không có chút thịt thừa.
Giọt nước nho nhỏ từ mái tóc đen chảy xuống, chảy qua da thịt mịn màng của cô, rơi xuống đất.
Triệu Thụy không ngờ mình lại thấy một màn hương diễm này, không khỏi lúng túng, bèn vội vàng nhắm mắt lại, rồi lui ra hai bước để khỏi bị coi là sắc lang.
Thế nhưng, Đinh Linh đã phát hiện cửa phòng hở ra một khe rộng, bên ngoài dường như có người dòm ngó.
Cô không khỏi giật mình, vội vàng lấy khăn tắm quấn người lại rồi nghiêm nghị quát hỏi: “Ai? Ai ở ngoài đó?”
“Là ta!” Triệu Thụy trả lời một câu.
Đinh Linh một tay nắm khăn tắm, tay còn lại hé rộng khe cửa thêm một chút, nhìn Triệu Thụy đang đứng bên ngoài, mặt hoa đã nổi giận.
“Ngươi tới đây làm gì?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Tôn đội trưởng tìm cô có chuyện, bảo cô đến phòng ông ấy.” Triệu Thụy thành thật trả lời.
Đinh Linh không quản chuyện Tôn đội trưởng kêu gọi, tiếp tục hỏi: “Vừa rồi ngươi thấy gì?”
“Tôi hả? Chẳng thấy gì cả!” Triệu Thụy nhún nhún vai.
Hắn đương nhiên sẽ không ngu tới mức thành thành thật thật thừa nhận vừa rồi mình thấy được gì, điều đó chỉ làm cho sự tình đơn giản trở thành phức tạp.
“Có thật là không thấy gì không đó? Chẳng phải vừa rồi ngươi nấp ngoài cửa nhìn lén sao?” Trên mặt Đinh Linh đầy sương lạnh, ngữ khí càng cứng rắn hơn.
Ấn tượng của cô đối với Triệu Thụy không tốt, vì vậy cũng không tin lời chối cãi này của Triệu Thụy.
Triệu Thụy vô ý nhìn thấy cảnh Đinh Linh tắm rửa, trong lòng vốn có chút áy náy.
Nhưng bây giờ bị Đinh Linh bức ép thế này, chút áy náy đó cũng liền biến mất, trái lại dâng lên một luồng phản cảm.
Thêm vào vụ kẹo cao su lần trước, ngăn cách giữa hắn và Đinh Linh, càng khiến hắn bực dọc thêm.
Hắn bèn cố ý làm bộ lăng nhăng phản kích lại:
“Cô nói không sai, vừa rồi tôi thấy hết sạch rồi. Bất quá, nói thật. Chỗ nhìn được mắt trên người cô cũng không nhiều lắm, khiến tôi không hứng thú nổi.”
Đinh Linh vừa nghe câu này, thiếu chút nữa tức giận lăn ra xỉu.
Bất luận về dung mạo hay hình dáng, cô đều thuộc hàng đứng đầu, không ngờ trong miệng Triệu Thụy này lại biến thành chẳng đáng một đồng!
Càng bực hơn là tên Triệu Thụy này vừa rồi thấy sạch cả người cô, lại còn làm bộ như không có chuyện gì!
Đinh Linh quả thật hận không thể xông lên đánh thanh niên đáng ghét trước mặt răng rơi đầy đất.
Bất quá, trên người cô chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm mỏng manh, cản trở hành động của cô.
“Ngươi… ngươi cái tên lưu manh này! Mau lăn đi cho ta!”
Đinh Linh thuận tay vơ cái đồng hồ báo thức trên bàn, dùng sức đập về phía Triệu Thụy, đồng thời trong miệng hổn hển la lên.
“Ta sẽ đi, chứ không lăn đi!”
Triệu Thụy vừa sửa chữa lỗi ngữ pháp của Đinh Linh, đồng thời né người, cái đồng hồ báo thức bay sượt qua bên người hắn, đập lên tường, phát ra một tiếng “boong” giòn tan, rồi vỡ ra từng mảnh, linh kiện rơi đầy đất.
Đinh Linh trừng đôi mắt đẹp nhìn Triệu Thụy, rồi hầm hầm đóng cửa lại.
Điều này không khỏi khiến Triệu Thụy liên tưởng tới con rồng bạc xinh đẹp phun lửa trong tiểu thuyết kì ảo phương tây.
Đinh Linh mặc xong y phục rồi mở cửa ra, chuẩn bị kiếm Triệu Thụy làm phiền.
Thế nhưng, Triệu Thụy đã không thấy đâu nữa.
“Tên vô lại xấu xa! Trốn nhanh lắm! Bất quá, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi như vậy!” Đinh Linh xụ mặt, nắm chặt quả đấm, tức giận nói một mình.
Vốn cô cũng kiêng nể mấy phần về quan hệ của Triệu Thụy với Thạch thư kí.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sự nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, còn chút kiêng nể đó đã bị cô vứt đi sạch rồi.
Đi gặp đại đội trưởng Tôn Bằng một chuyến xong, Đinh Linh trở về phòng làm việc của mình, ngồi một mình yên lặng một hồi, suy nghĩ biện pháp dạy dỗ Triệu Thụy.
Qua khoảng mười mấy phút sau, cô mở cửa, gọi Triệu Thụy vào.
“Triệu Thụy, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Trong tay phải Đinh Linh một cây bút chì xinh xảo chuyển động, lạnh nhạt nói.
“Giao cho tôi một nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì vậy?” Triệu Thụy có chút kì quái với thái độ của Đinh Linh.
Hắn vốn cho rằng Đinh Linh gọi mình vào phòng làm việc là để hung hăng chửi rủa một trận, không ngờ Đinh Linh lại không hề đề cập đến chuyện hồi trưa, mà lại giao cho mình một nhiệm vụ!
“Tên tình nghi giết người này vốn đang chạy trốn, cảnh sát vẫn đang truy đuổi. Ngươi nè, đi canh cửa nhà hắn. Vạn nhất hắn trở về nhà thì bắt hắn lại.” Đinh Linh chỉ một tập hồ sơ trên bàn: “Mang tập hồ sơ này đi coi.”
“Vâng.” Triệu Thụy không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng rồi lấy tập hồ sơ trên bàn, rời khỏi văn phòng của Đinh Linh.
Trong sát na Triệu Thụy rời khỏi phòng, khuôn mặt vốn không chút biểu tình của Đinh Linh lộ ra một nụ cười thắng lợi.
“Đừng cho rằng có Thạch thư kí chống lưng, ngươi muốn làm gì cũng được. Ta vẫn có cách trừng trị ngươi như thường.” Đinh Linh thấp giọng nói một câu, trên tay dùng sức, “cạch” một tiếng, cây bút chì gãy làm hai đoạn.
Triệu Thụy cầm tập hồ sơ về bàn làm việc của mình, rồi mở ra đọc cẩn thận.
Tuy hắn tiến vào giới cảnh sát chỉ là để tìm đầu mối của Phong Thần chi thư.
Nhưng cấp trên bố trí công tác, hắn vẫn phải hoàn thành.
Đối tượng hắn phải bắt là một phần tử xã hội đen tên là Chung Diệu Quang, từng là đầu lĩnh một tổ chức xã hội đen ở Tân Dương.
Tuy bang phái Chung Diệu Quang lãnh đạo quy mô tịnh không lớn lắm, nhưng nhờ có chút quan hệ với Long Hổ Hội, một trong hai hắc bang lớn nhất của Tân Dương, nên cũng tương đối được ưa chuộng trong hắc đạo.
Đại khái do làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, Chung Diệu Quang này khá mê tín, bình thường luôn thích cầu thần bái Phật.
Bất quá, thần phật cũng không phù hộ cho kẻ ác như hắn.
Cảnh sát điều tra ra hắn đã tham dự nhiều vụ án hình sự nghiêm trọng, hơn nữa còn giết hai người, làm trọng thương bảy người, bèn tiến hành bắt giữ hắn.
Không ngờ Chung Diệu Quang này biết trước phong thanh, chạy thoát trước khi cảnh sát hành động, từ đó tới nay không biết ở đâu.
Cảnh sát tuy đã phát lệnh truy nã, nhưng đến nay cũng không có manh mối gì.
Triệu Thụy đang xem hồ sơ, nhị cấp cảnh viên Đường Lỗi đi qua, hỏi: “Này, Triệu Thụy, xem gì vậy?”
Đường Lỗi năm nay hai mươi lăm tuổi, gia nhập đội cảnh sát cũng mới mấy năm, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm gì, bất quá làm người tương đối rộng rãi, mấy ngày nay khá thân với Triệu Thụy.
“Đang xem hồ sơ của Chung Diệu Quang.” Triệu Thụy nhìn lại Đường Lỗi một cái “Đinh đội trưởng bảo ta canh gác gần nhà hắn.”
“A? Phái ngươi đi canh cửa nhà Chung Diệu Quang?” Đường Lỗi cảm thấy phi thường bất ngờ “Vụ án này năm sáu năm trước rồi, từ năm ngoái đã gần như bám bụi rồi, cơ hồ không còn ai điều tra nữa, sao lại đột nhiên phái ngươi đi canh gác?”
“Đúng đó. Thằng cha Chung Diệu Quang đó sớm đã không biết chạy tới chỗ nào rồi. Ngươi đi canh cửa nhà hắn, phải canh tới năm khỉ tháng ngựa nào?” Một cảnh sát khác trong văn phòng cũng góp chuyện.
“Đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành! Chúng ta ban đầu vì bắt Chung Diệu Quang, động dụng một lực lượng lớn cảnh sát, còn canh gác ở nhà hắn hẳn hai năm, cuối cùng cũng chẳng được gì. Một mình ngươi sao làm được?” Đường Lỗi vỗ vỗ vai Triệu Thụy, đột nhiên cười nói: “Chắc là ngươi đắc tội với Đinh lão đại, cho nên mới làm khó ngươi một chút. Mùi vị một mình canh gác, không dễ chịu đâu.”
Triệu Thụy trong lòng cười khổ, cảm thấy Đường Lỗi nói đúng thật, cô nàng Đinh Linh này đúng là đang làm khó hắn để trả thù.
Triệu Thụy không khỏi cảm thấy đau đầu, hắn còn phải tìm trang sách của Phong Thần chi thư, lấy đâu ra thời gian lãng phí vào chuyện canh cửa.
Bất quá, nhiệm vụ đã nhận, không làm không được.
Nếu không làm, càng khiến Đinh Linh được nước.
Đến lúc đó, cuộc sống của hắn càng thêm khó chịu.
Triệu Thụy không khỏi thở dài một hơi, nói: “Đã nhận nhiệm vụ rồi, cho dù khó khăn cũng phải hoàn thành thôi!”
Đường Lỗi dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn hắn: “Thế… ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn.”