Trên mặt của Xích Hỏa lão yêu đã xuất hiện nét sợ hãi cùng dao động.
Triệu Thụy không khỏi vui vẻ trong lòng, hắn biết không thành kế của chính mình đã thành công hơn phân nửa.
Vì vậy, hắn nhanh chóng nắm chặt lấy cơ hội, bắt đầu tiến hành một kích cuối cùng.
Triệu Thụy dùng một lọai, thanh âm thong thả mà khinh thường, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một tiểu yêu quái, ta vốn niệm tình ngươi tu hành không dễ, muốn thả cho ngươi một con đường sống, nhưng là, ngươi chính mình muốn chết, vậy không thể trách đựợc ta!”
Nói xong, năm ngón tay bắn ra chân khí màu xanh, từ lòng bàn tay tuôn ra, rực rỡ chói mắt, cùng lúc đó, hơi thở của yêu ma ở trên người hắn, dưới sự kích thích của minh linh mặt nạ, càng thêm đậm đặc, tràn ngập uy thế bức người, hướng Xích Hỏa lão yêu xông tới.
Xích Hỏa lão yêu thấy uy thế trên người Triệu Thụy lại càng mạnh thêm vài phần, trong lòng lại càng kinh hãi, cảm giác được người thần bí mang mặt nạ bạc ở trước mắt, quả thực là sâu không thể lường, thực lực phảng phất vô cùng vô tận.
Hắn không thể không suy đoán , với thực lực của người mang mặt nạ bạc, muốn giết chết hắn, chỉ sợ là dễ như trở bàn tay!
Xích Hỏa lão yêu luôn luôn hung hãn cùng giảo hoạt, so với yêu quái bình thường còn khôn khéo hơn một chút, cũng không dễ dàng bị lừa gạt.
Nhưng minh linh mặt nạ trên mặt của Triệu Thụy kích phát ra uy thế, quả thực quá mức mạnh mẽ, khiến cho hắn cảm giác được áp lực quá lớn, hắn không thể tưởng tượng nổi, người thần bí mang mặt nạ bạc ở trước mắt, dĩ nhiên chỉ là một cây thương bạc làm bằng sáp, chỉ nhìn được mà không dùng được! (1)
Xích Hỏa lão yêu hoàn toàn mất đi đấu chí, hắn vội vàng cung kính khom người tới eo, hướng Triệu Thụy cúi người thi lễ (2): “Ta xác thật là nhận sự nhờ cậy của người khác, đến đây diệt trừ mẹ con Vân Phương, nhưng nếu mẹ con Vân Phương là người mà tiền bối bảo vệ, ta đây tuyệt đối không dám lại nhúng tay nửa phần. Ta hiện giờ liền đi. Lập tức đi liền.”
Triệu Thụy trong lòng đương nhiên là mong Xích Hỏa lão yêu lập tức đi còn không được, đi được càng xa càng tốt, tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần phải đến nữa.
Nhưng là trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng nhưng lại hừ lạnh một tiếng, nói : “Ngươi chẳng lẽ không nghĩ thử một lần, xem thử thực lực của ta?”
“Không cần!Không cần! Thực lực của ngài cao thâm khó lường, ta không dám có bất cứ hoài nghi gì.” Xích Hỏa lão yêu vội vàng xua tay nói.
Người thần bí mang mặt nạ bạc này, thực lực mạnh như vậy, coi như hắn càng thêm hung tợn, cũng không dám đem tính mạng của bản thân ra để chơi đùa.
“Tốt lắm, ta hỏi ngươi một việc.Nếu như ngươi trả lời rõ ràng. Ta có thể suy nghĩ thả cho ngươi một con đường sống, nếu như có nửa câu nói dối, hề hề…Triệu Thụy cười âm trầm, trong âm thanh mang dầy đặc sát ý.
“Ngài cứ hỏi, cứ hỏi,ta biết gì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.”(3)Xích Hỏa lão yêu vừa nghe có khả năng giữ lại tính mạng, vội vàng đáp ứng.
“Là ai ủy thác ngươi tới ám sát mẹ con Vân Phương?” Triệu Thụy hỏi thẳng.
Xích Hỏa lão yêu khựng lại một chút, đầu tiên có chút do dự, dù sao đem tên người ủy thác nói ra, đây chính là tối kị.
Nếu truyền ra ngoài, sau này sau này có thể không còn có người sẽ tiến hành ủy thác nữa.
Bất quá, đảo mắt lại, hắn vẫn cảm giác được, trước mắt bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất. Về các chuyện khác. Toàn bộ đều là thứ yếu.
Cẩn thận cân nhắc một chút lợi cùng hại,hắn mở miệng thành thật đáp lại: “Là Thi Vĩnh Thành của Thi gia. Hắn ra giá mười viên thượng phẩm tiên thạch, ta cảm giác được nhiêm vụ này hoàn thành không khó, thù lao lại hậu hĩnh, cho nên đáp ứng làm.”
“Thi Vĩnh Thành.”
Hắn từng nghe Vân Hùng nhắc qua, người này hình như là anh họ của tiền nhiệm gia chủ Thi Chính Long, nói đến cũng coi như là chú của Vân Liên, con gái Vân Phương, nhưng vì quyền thế địa vị, xuống tay đúng là không hề lưu tình.
Biết được bàn tay độc ác đứng đằng sau, dựa theo lẽ thường, là một người mạnh của Tu Chân Giới, khi biết được người thân đệ tử bị người ám sát, khẳng định sẽ tìm tới cửa để báo thù.
Nhưng vấn đề là thực lực thật sự của Triệu Thụy, chỉ là cùng một cái cấp bậc với một người tu chân ở cảnh giới kim đan hậu kì. Mà Thi gia là một gia tộc tu chân danh tiếng lẫy lừng trong Tu Chân Giới, người mạnh trong tộc đông đảo, Thi Vĩnh Thành là người tu chân ở cảnh giới Nguyên Anh Kì, mà ba lão tổ tông bên trong gia tộc, đã đạt đến xuất khiếu kì.
Triêu Thụy hiện giờ không thể một mình một ngựa, đem Thi Vĩnh Thành trừ khử.
Nhưng mà, nếu như không thể diệt trừ Thi Vĩnh Thành, chuyện trái với lẽ thường như vậy, với sự giảo hoạt của Xích Hỏa lão quái, khẳng định sẽ ý thức được sự không thích hợp, tiến tới sẽ hoài nghi thực lực thật sự của Triệu Thụy.
Cho đến lúc này, vấn đề đã tương đối phiền phức.
Triệu Thụy hiện tại phải tìm ra một cái lý do hợp lý, vừa có khả năng giải thích một cách hùng hồn về việc không ra tay với Thi Vĩnh Thành(3), vừa có thể khiến cho Xích Hỏa lão yêu tin tưởng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: “Vốn là cùng gốc rễ, vì cớ gì mà phải chèn ép nhau.”
Hắn thở dài một cái, bao hàm tiếc nuối, đau lòng phẫn nộ, bất đắc dĩ bao gồm nhiềm loại tâm tình, phảng phất có vô tận bí mật được ẩn giấu trong đó.
Khiến cho người ta cảm giác được hắn tựa như cùng Thi gia có dây dưa rất lớn, tuy có thực lực mạnh mẽ tuyệt luân đến thế, nhưng lại gặp phải loại việc khiến tự mình phải ra tay.(4)
Xích Hỏa lão yêu vốn có chút kì quái, tại sao, người thần bí mang mặt nạ bạc ở trước mắt, có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng lại chỉ bảo vệ mẹ con Vân Phương không bị nguy hại.
Hiện giờ nghe hắn thở dài, không khỏi tưởng rằng, người này cùng Thi gia, nói không chừng có sự liên hệ một cách thần bí, cho nên mới làm như thế.
Trong lòng nghi ngờ cũng lập tức tan thành mây khói.
Có một người mạnh thâm sâu khó dò, bảo vệ hai mẹ con Vân Phương, Xích Hỏa lão yêu cho rằng nhiệm vụ mà mình được ủy thác, đã không có bất cứ hy vọng gì hoàn thành, vì vậy khuôn mặt cười bồi, cẩn thận thử dò hỏi một câu:
“Tiền bối nếu như không có việc gì, ta có thể đi được hay không?”
Triệu Thụy vẫn đang đợi hắn hỏi câu này, nghe hắn vừa nói thế, liền xua tay một cái, có vẻ rất là khó chịu nói:
“ Vậy ngươi liên cút đi, sau này cũng đừng cho ta nhìn thấy nữa, nếu không, hừ, đừng trách ta xuống tay vô tình!”
“ Phải, phải, đa tạ tiền bối khai ân, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa, tuyệt đối sẽ không!”
Xích Hỏa lão yêu như được đại xá, vộng vàng chắp tay cung kính(5), vâng ạ rối rít(6), dưới chân bốc lên một một ngọn hỏa diễm, bay nhanh, chạy trốn không còn bóng dáng, giống như có mấy ngàn con chó dữ đang điền cuồng đuổi theo phía sau.
Triệu Thụy đứng ở tại chỗ, chờ Xích Yêu lão quái hoàn toàn biến mất ở trong đêm tối, không thấy tung tích, lúc này mới nặng nề thở ra một hơi, sự khẩn trương trong lòng theo hơi thở dài liền biến mất. (7)
Lúc này gió đêm thổi qua hắn không khỏi rùng mình một cái.
Hắn lúc này mới phát hiện, sau lưng áo dĩ nhiên đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết!
Ngẫm lại hết thẩy những việc vừa mới xảy ra, Triệu Thụy không khỏi thầm kêu nguy hiểm, nếu như không xử lý tốt từng cái chi tiết nhỏ, sẽ lộ ra chân tướng, chuyện nếu xảy ra như vậy sẽ khó có thể tưởng tượng nó sẽ phát triển theo hướng nào.
Bất quá, may là tất cả đều tiến hành phi thường thuận lợi.
Mạnh mẽ, xảo trá như Xích Hỏa lão yêu, cũng đều bị hắn dọa cho sợ quá mà chạy mất !
Từ ban công trở về công ngụ, Triệu Thụy vuơn tay, đang chuẩn bị đem minh linh mặt nạ từ trên mặt tháo xuống, tiếng chuông cửa lại bay đến tai.
Triệu Thụy vội vàng đem mặt nạ bỏ vào nhẫn Càn Khôn, sau đó đi đến sau cánh cửa lớn, thông qua mắt mèo trên cửa, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Vân Phương ở đối diện bên cửa, đang ấn chuông nhà hắn.
Triệu Thụy vì vậy sửa sang lại quần áo một chút, tận lực làm cho chính mình cùng bình thường không có gì khác nhau, sau đó mở ra cửa phòng.
Đại khái là vì đang lúc ở nhà, Vân phương ở ngoài cửa cũng không có mặc đồng phục văn phòng , mà là mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng màu trắng , trong sự quyến rũ cũng lại lộ ra vài phần hơi thở thanh xuân.
“Thầy giáo Triệu, ngươi có nhà à?” Vân Phương nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra không khỏi có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, ta vẫn ở trong nhà, làm sao vậy?” Triệu Thụy cười hỏi.
“Ta ấn chuông hồi lâu, nhưng lại không có ai mở cửa, ta còn nghĩ ngươi không có ở nhà đấy!”Vân Phương nói, hoàn toàn không biết, tại không tới một phút đồng hồ trước, Triệu Thụy giúp nàng tránh khỏi một lần tai họa sát thân.
“Nga, ta hôm nay có chút mệt, lúc nãy nằm ở trên giường, không biết thế nào liền ngủ thiếp đi, cho nên không có nghe đến tiếng chuông, thật sự có lỗi rồi.” Triệu Thụy cười cười, kiếm một cái cớ cho mình” Được rồi, Cô giáo Vân, ngươi tìm ta có việc gì?”
“ Là như thế này.” Vân Phương có chút xấu hổ cười cười, “Ta vửa rồi quét dọn trong phòng, không cần thận làm chiếc nhẫn rơi vào sau giá sách, làm thế nào đều không với tới được, mà giá sách đó lại rất nặng, một mình ta không di chuyển được, thầy giáo Triệu, ngươi có thể giúp ta một chút không?
“Đương nhiên có thể.” Triệu Thụy một lời liền đáp ứng, sau đó đi theo Vân Phương vào nhà của nàng.
Từ sau khi chồng của Vân Phương qua đời, từ đó đến nay,nàng không hề mang người đàn ông nào tiến vào trong nhà, Triệu Thụy là trường hợp đặc biệt, đã vào lần thứ hai.
Vân Liên con gái của Vân Phương, ở trong phòng của mình học bài, cửa phòng đóng chặt, khiến Triệu Thụy chưa thấy hình ảnh của nàng.
“ Chính là cái giá sách kia.” Vân Phương chủ vào một cái giá sách cực lớn trong thư phòng, nói.
Triệu Thụy nhìn lươt qua, giá sách này vửa cao lại vừa nặng, bên trong còn đặt đầu các bộ sách, đừng nói là một cô gái yếu đuối, chính là một người đàn ông khỏe mạnh, muốn đẩy nó, cũng không dễ dàng.
Hắn không nói tiếng nào, trực tiếp đi qua, hai tay ôm lấy hai bên giá sách, dùng sức đẩy một cái, dễ dàng đem tủ sách dời ra chỗ khác.( chỗ này tg nhầm tủ sách làm tủ áo )
“A! Thầy giáo Triệu, sức lực của ngươi thật lớn “
Vân Phương che chiếc miệng nhỏ, trợn tròn đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, tựa hồ thật không ngờ, Triệu Thuy lại có sức mạnh lớn đến như vậy.