Ba ngày sau, Triệu Thụy nhận được điện thoại của Lâm Bảo Đức gọi tới, nói là lão đã nhận được thiếp mời. Cuộc đấu giá đã được định vào lúc ba giờ chiều ngày mai, cử hành tại Khách sạn Sheraton.
Triệu Thụy nhìn thời khóa biểu. Chiều mai vừa vặn không có lớp, vì thế hắn đồng ý với lão sẽ gặp mặt tại đại sảnh Khách sạn Sheraton lúc hai giờ rưỡi.
Khách sạn Sheraton là khách sạn năm sao đầu tiên của Đông An, tọa lạc ở gần cạnh Tây thành, lộ trình đi đến trung tâm chỉ cách có vài phút. Trang thiết bị trong khách sạn đều có đủ, bố trí đẹp đẽ, mặc dù do hệ quả của thời gian. Trang thiết bị miễn cưỡng đem so với những khách sạn năm sao mới mọc có hơi chút lạc hậu, nhưng vẫn là một trong những khách sạn tại Đông An có thái độ phục vụ tốt nhất, nhận được nhiều sự hoan nghênh nhất, là sự lựa chọn hàng đầu để cử hành các loại hội nghị.
Triệu Thụy lúc hai giờ hai mươi đã chạy tới khách sạn Sheraton, so với giờ hẹn có hơi chút sớm hơn.
Bước vào đại sảnh, Triệu Thụy đang vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Bảo Đức hỏi lão đang ở đâu, thì chợt thấy Lâm Bảo Đức đang ngồi trên sô pha góc tây bắc đại sảnh đang vẫy vẫy mình.
Triệu Thụy đem chiếc điện thoại di động bỏ vào túi, đi đến chỗ Lâm Bảo Đức.
"Lâm giáo sư, đã để ngài đợi lâu." Triệu Thụy đi đến, bắt tay lão nói.
"Nào có, ta cũng mới vừa đến." Lâm Bảo Đức cười cười, lấy từ trong một cái túi nhỏ ra hai tấm thiếp mời, đưa cho Triệu Thụy một tấm, "Cầm lấy, mất rồi là không cách nào tham dự cuộc đấu giá đó."
Triệu Thụy cầm lấy tấm thiếp mời, phát hiện nó chỉ là một tấm thẻ màu đỏ bình thường, không có chỗ nào quá đặc biệt. Tuy nhiên ở góc dưới tạp phiến được đóng lên một con dấu kỳ lạ, tựa như một cái pháp trận kỳ dị, mơ hồ như có chút chân khí yếu ớt lưu động trên bề mặt. Ắt hẳn đây mới là chỗ mấu chốt của thiếp mời, người bình thường sẽ không cách nào ngụy tạo được.
"Tôi còn tưởng rằng ông nói cuộc đấu giá tư nhân, là ở trong một căn phòng tăm tối bỏ hoang(2) trong đêm mưa gió bão bùng(1), ở một nơi dã ngoại hoang vu mà cử hành chứ! Không nghĩ tới hóa ra là trong một cái khách sạn năm sao như vầy." Triệu Thụy nói đùa một câu.
Lâm Bảo Đức thấy lời này thú vị, không khỏi không cảm thấy tức cười: "Sức tưởng tượng của cậu cũng quá phong phú đó. Cái gọi là cuộc đấu giá tư nhân, chẳng qua là chỉ những cuộc đấu giá không có công khai ra bên ngoài, chỉ là tiến hành ở một cái quy mô nhỏ và đặc biệt hơn(*), cũng chẳng phải là hoạt động phi pháp gì, làm sao giống như cậu nói chứ."
Hai người đi thang máy lên tới tầng bảy của khách sạn, sau đó đi tới một cái hội trường nhỏ góc tây bắc, cửa hội trường đóng chặt. Đứng bên ngoài, hai đại hán to cao đang cầm trong tay một cái thiết bị cổ quái có khắc phù văn. Mỗi người cũng đều phải được kiểm tra thiếp mời mới có thể đi vào.
Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức cầm thiếp mời đưa tới, một đại hán dùng cái thiết bị cổ quái quét một chút, phát ra một âm thanh "Tít" nhỏ.
"Mời vào trong."
Hai gã đại hán trả lại thiếp mời cho hai người, hơi chút khom lưng hành lễ, sau đó đẩy cửa ra để Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức đi vào.
Hiện trường của buổi đấu giá đại khái đã có hơn trăm người. Có vài người ngồi trên ghế xem tư liệu vật phẩm đấu giá do chủ tọa phát ra. Có vài người nhận ra người quen, thì lại đứng ở một bên nói chuyện phiếm. Bên trong toàn hội trường không có lấy một nhân viên phục vụ lễ tân, chắc là đều bị đuổi ra ngoài.
Triệu Thụy cùng Lâm Bảo Đức đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, đột nhiên một thanh niên trẻ tuổi, chạc hai mươi, gương mặt anh tuấn chợt đi về phía bọn họ.
"Lão Lâm, đã lâu không gặp." Người thanh niên nọ mỉm cười lễ phép, bước đến chào hỏi Lâm Bảo Đức.
Lâm Bảo Đức thoáng nhìn hắn, có chút gật đầu nói: "Phải đó, đã lâu không gặp rồi, Vân Phong."
Vừa nói, lão quay đầu về phía Triệu Thụy giới thiệu: "Vị này là Vân Phong của Đông An Vân gia, chính là cánh tay phải của Vân lão quản gia, thuộc về đại nhân vật có thực quyền a!"
Vân Phong vừa nghe, liền vội vã nói: "Lâm giáo sư, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, thật sự làm cho tôi xấu hổ(3). Ngài chính là thần y nổi danh hiển hách, là bạn thân của lão gia tử Vân Hùng. Tôi bất quá chỉ là một nhân viên bình thường ở Vân gia, nào phải là nhân vật có thực quyền gì chứ."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Triệu Thụy hỏi: "Vị này là ……"
"A ha, bằng hữu, là bạn vong niên(4)." Lâm Bảo Đức trả lời.
Vân Phong có chút sửng sốt cẩn thận đánh giá Triệu Thụy mà hắn mới gặp hết một lượt. Hắn chính là biết, Lâm Bảo Đức y thuật cao minh, tính tình cổ quái, căn bản không để người bình thường vào mắt, bằng hữu cực ít cực hiếm, thậm chí có thể dùng đầu ngón tay để đếm. Ngay cả người lãnh đạo của Vân gia - Vân Hùng và lão quản gia, đối xử với Lâm Bảo Đức cũng rất là tôn kính.
Vậy mà người thanh niên trước mắt này bất quá mới hai mươi tuổi đầu, lại được Lâm Bảo Đức xưng là bạn vong niên, thật sự là khiến hắn cảm thấy không thể hiểu được.
Không biết là thanh niên này tới cùng có chỗ nào đáng giá để Lâm giáo sư coi trọng như vậy?
Vân Phong cứ như vậy mà nghĩ ngợi, suy nghĩ có nên hay không hỏi một chút chi tiết về Triệu Thụy. Nhưng cái ý niệm vừa động, hắn liền quyết định gạt đi. Nhiệm vụ của hắn hôm nay, chính là ở trong buổi đấu giá lần này, lấy về một ít báo cáo về tài dược trân quý hiếm thế, không cần phải để tâm đến những việc khác(5).
Ở lần trước, Vân lão quản gia giao phó cho hắn âm thầm điều tra yêu ma thần bí xâm nhập vào Đông An. Hắn tốn hao rất nhiều khí lực, bố trí số lượng lớn nhân thủ cũng không có tìm được nửa điểm manh mối(6), kết quả đã khiến lão quản gia vô cùng bất mãn.
Để tiêu trừ việc làm bất lợi lần trước mà đã lưu lại ấn tượng xấu trong con mắt lão quản gia, hắn bây giờ làm việc vô cùng cẩn trọng tỉ mỉ, nỗ lực hoàn thành mọi thứ một cách tốt đẹp, hoàn mỹ vô khuyết. Còn về phần những chuyện khác, hắn cũng không hề để ý tới.
Đương nhiên, Vân Phong làm thế nào cũng sẽ không ngờ được, yêu ma thần bí mà hắn tìm hoài không ra lại chính là Triệu Thụy đang đứng ở ngay trước mặt! Càng nghĩ không ra, yêu ma khiến cho Vân gia bọn họ đều cực kỳ kiêng kỵ này không ngờ lại học cùng trường với Vân Phi, thậm chí còn là oan gia đối đầu!
"Buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin mời các vị an tọa." Lúc này, chuyên gia đấu giá bước lên bục đấu giá, nói một câu.
Lâm Bảo Đức lúc này đã kết thúc chuyện trò với Vân Phong, cùng với Triệu Thụy tìm hai ghế ngồi xuống.
Sau khi đợi tất cả mọi người ngồi xuống, chuyên gia đấu giá đứng trên bục nói: "Bây giờ bắt đầu đấu giá kiện vật phẩm thứ nhất, trường bạch sâm vương! Sâm linh là năm trăm tuổi, giá khởi điểm, năm trăm vạn, mỗi lần kêu giá là năm mươi vạn!"
"Oa, trường bạch sâm vương năm trăm tuổi!"
"Nghĩ không ra vừa bắt đầu lại đấu giá sâm vương!"
"Trường bạch sâm vương đã không xuất hiện(7) cũng lâu rồi, không nghĩ ra lần này lại xuất hiện!"
Đông đảo những kẻ cạnh tranh giá sau khi xao động một trận, trong mắt đều bắn ra ánh nhìn hưng phấn, ma quyền sát chưởng(8), chuẩn bị ra giá!
"Năm trăm năm mươi vạn!"
"Sáu trăm vạn!"
"Tám trăm vạn!"
"……"
"……"
Mức giá cạnh tranh đưa ra như là hỏa tiễn, nhảy vọt thẳng đứng, nhưng vẫn có người lại không ngừng ra giá.
"Ba ngàn năm trăm vạn!"
Vân Phong lần thứ bảy giơ thẻ bài ra giá.
"Ba ngàn năm trăm vạn, lần thứ nhất!"
"Có còn tiếp tục hay không?"
"Ba ngàn năm trăm vạn, lần thứ hai!"
"Ba ngàn năm trăm vạn, lần thứ ba!"
"Xong! Hoàn tất giao dịch!"
Chuyên gia đấu giá gõ búa xác định.
"Ba ngàn năm trăm vạn? Chỉ là một cây nhân sâm năm trăm tuổi, không ngờ ra giá đến ba ngàn năm trăm vạn!"
Triệu Thụy lắc đầu có chút khó tin, hắn cảm thấy loại nhân sâm năm trăm tuổi này thật sự không đáng thứ gì(9), nghĩ không ra cũng có người sẳn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy để tranh mua.
Lâm Bảo Đức nhất thời cười khổ, nhỏ giọng nói: "Trong con mắt cậu, vật phẩm đấu giá này đương nhiên không tính là gì, nhưng trong con mắt của những người khác, đấy đều là tài dược trân quý ngàn vàn khó mua, cho dù muốn cướp cũng không dễ mà cướp được a!"
Nói đến đây, lão quay đầu nhìn Triệu Thụy một chút, trong lòng lại bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ về bối cảnh thân thế của Triệu Thụy.
Cho đến bây giờ, lão vẫn không hề tin một sinh viên đại học bình thường, có thể sở hữu bảo vật như vương sâm ngàn năm, tiên sâm vạn năm.
Lão luôn cảm giác thấy trên người Triệu Thụy có cất dấu một chút bí mật không muốn cho người biết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~