Nhật Bản, Y Thế thần cung.
Y Thế đại thần quan để hai tay sau lưng, đứng trong rừng rậm bên ngoài chính điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, quan sát tinh tượng.
Đột nhiên, một ngôi sao băng vạch qua trên thần cung, biến mất rất nhanh ở chân trời.
Thần sắc Y Thế đại thần quan hơi động, trong lòng dâng lên một dự cảm bất tường dày đặc, dường như sắp có đại sự phát sinh.
Lúc này, một thần quan trẻ tuổi trong thần cung hoảng hốt bối rối chạy tới, gấp giọng bẩm báo: “Đại thần quan các hạ, không hay rồi, chúng tôi nhận được tin tức, Xuất Vân đại xã Du Mộc Chính Anh trong chiến đấu bị Ngân Diện yêu ma đánh chết!”
“Cái gì? Du Mộc Chính Anh chết rồi? Chuyện này… sao có thể! Hắn là tối cường giả của Thần Đạo giáo mà!” Trên mặt Y Thế đại thần quan lộ vẻ hoảng sợ “Tin tức chính xác không?”
“Thiên chân vạn xác!” Thần quan trẻ tuổi đó cúi đầu đáp “Người của chúng ta đi địa điểm chiến đấu, tìm được Kim Lang Dạ Xoa hoàn đã biến thành mảnh vụn.”
Y Thế đại thần quan trầm mặc, rất lâu không mở miệng.
Kim Lang Dạ Xoa hoàn là vật của thần ban, thuộc về thượng cổ thần khí của Nhật Bản, được thần quan của Xuất Vân đại xã coi là bảo vật quý hơn cả mạng mình.
Thế nhưng bây giờ kiện bảo vật này lại biến thành mảnh vụn, vậy Du Mộc Chính Anh khẳng định dữ nhiều lành ít, chỉ sợ đã hồn phi phách tán trong chiến đấu.
Trong lòng Y Thế đại thần quan đột nhiên nổi lên ý hối hận dày đặc, nếu hắn không ham muốn bảo vật trong mộ của Nhung Vu, không phái người tới Tân Dương đào trộm cổ mộ, có lẽ sẽ không chọc đến Ngân Diện yêu ma thần bí đó, cũng sẽ không khiến Thần Đạo giáo tổn thất thảm trọng như vậy, đến đệ nhất cường giả trong giáo cũng bị mất!
Cái chết của Du Mộc Chính Anh, đối với cả Thần Đạo giáo mà nói, là đả kích cực lớn.
Thần Đạo giáo muốn xuất hiện một cường giả giống như Du Mộc Chính Anh, trong vòng mấy trăm năm chỉ sợ khả năng không lớn.
“Tổn thất thật lớn à!” Y Thế đại thần quan cúi đầu, lưng hơi cong lại, cả người dường như trong chớp mắt già đi rất nhiều “Tổn thất nhiều cường giả thế này, mà đến bộ mặt thật của Ngân Diện yêu ma cũng không biết, ài…”
Hắn lắc lắc đầu, nặng nề thở ra một hơi, xoay người đi về hướng chính điện.
Trong khi Y Thế đại thần quan hối hận, tin tức Ngân Diện yêu ma đánh chết Du Mộc Chính Anh cũng nhanh chóng lan truyền trong Tu chân giới.
Các tu chân giả cho tới yêu ma quỷ quái trong Thiên Phúc ảo cảnh, sau khi biết được tin này đều hết sức kinh ngạc, nghị luận xôn xao.
Luyện khí đại tông sư Huyền Linh đạo trưởng lúc này đang tuần tra cửa hiệu trong ảo cảnh, phát giác tình huống trên quảng trường không giống bình thường, bèn quát một câu với đệ tử đang xem nhiệt náo bên ngoài: “Thanh Tùng, bên ngoài sao ầm ĩ vậy?”
Tiểu đạo kêu là Thanh Tùng đó nghe tổ sư gia kêu gọi, vội vàng chạy tới như một làn khói: “Tổ sư gia, ngài gọi tôi?”
“Đúng đó! Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Huyền Linh đạo trưởng gật gật đầu, lại hỏi một lần.
“Sự kiện lớn nha, tổ sư gia!” Thanh Tùng tiểu đạo lấy giọng hết sức khoa trương đáp lớn: “Người bên ngoài nói, đại thần quan của Xuất Vân đại xã Du Mộc Chính Anh bị Ngân Diện yêu ma đánh bại rồi!”
“Hả? Thật sao?”
Huyền Linh đại sư không khỏi giật nảy mình.
Một đoạn thời gian trước Du Mộc Chính Anh lấy thế gió thu thổi lá rụng, quét sạch 32 chân nhân Phân Thần kì của tu chân giới, tiếng tăm mạnh mẽ, nhất thời không ai sánh bằng.
Không ngờ mới phong quang chưa bao lâu đã đột nhiên bị người ta đánh bại!
Huyền Linh đại sư thật có chút khó tin.
“Là thật. Còn có người tới hiện trường chiến đấu kiểm tra rồi! Bây giờ cả tu chân giới đều đồn ra hết đấy!” Thanh Tùng tiểu đạo sĩ hết sức khẳng định đáp.
Huyền Linh đại sư vuốt vuốt râu, than thở: “Du Mộc Chính Anh chính là Phân Thần kì đệ nhất cường giả à! Không ngờ lại bại dưới tay Ngân Diện yêu ma thế này. Ngân Diện yêu ma đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua?”
Thanh Tùng vò vò đầu, cũng rất không hiểu nói: “Thật ra mọi người cũng đều đang phán đoán thân phận của Ngân Diện yêu ma cơ! Nhưng thằng cha đó đúng là giống như đột nhiên từ dưới đất chui lên vậy, lại không ai biết được lai lịch của hắn, càng không ai biết dung mạo của hắn! Chỉ là nghe nói, trên mặt hắn mang một cái mặt nạ bạc kì dị.”
Huyền Linh đại sư lắc lắc đầu không hiểu: “Kì quái à! Ngân Diện yêu ma đã đánh bại Du Mộc Chính Anh như vậy, tu vi chí ít cũng phải đạt đến đỉnh Phân Thần kì, thậm chí còn có thể vượt qua. Yêu ma cường đại như vậy hẳn phải hết sức khiến người ta chú ý mới đúng.”
“Đúng ạ! Đúng ạ! Ngân Diện yêu ma đó thật là thần bí!” Thanh Tùng vội vàng gật đầu phụ họa.
Huyền Linh đại sư khổ cực suy nghĩ rất lâu, muốn lôi ra từ trong kí ức, rốt cuộc là ai phù hợp với thân phận Ngân Diện yêu ma.
Đột nhiên, trong đầu ông nhảy ra bóng dáng của Triệu Thụy.
Huyền Linh đại sư cảm thấy, vị Minh Linh đạo hữu này kín đáo dị thường, trong tay lại có viễn cổ tiên gia pháp bảo trong truyền thuyết, trình độ thần bí so với Ngân Diện yêu ma đó chỉ hơn chứ không kém.
Cho dù Minh Linh và Ngân Diện yêu ma đó cùng là một người, cũng tịnh không khiến ai kinh ngạc.
Trong khi Huyền Linh đại sư sinh nghi vấn với thân phận của Triệu Thụy, Triệu Thụy đã cáo từ đám Tiêu Phương, ngồi máy bay rời Tân Dương, tới Liên Đảo.
Hắn được gợi ý trong giấc mộng, trang Phong Thần chi thư thứ ba đang ẩn tàng ở thành phố Liên Đảo.
Liên Đảo cách Tân Dương rất xa, một nam một bắc, cách tới vạn dặm.
Thành phố Liên Đảo diện tích không lớn, chưa tới ba trăm kí lô mét vuông, nhân khẩu lại phi thường đông đúc, tới năm sáu trăm vạn, cơ hồ là nơi nhân khẩu đông đúc nhất thế giới.
Bất quá, do vị trí địa lý và chính sách đặc thù, nơi này cũng là một trong những đô thì quốc tế phồn hoa.
Văn hóa của Liên Đảo hết sức độc đáo, văn hóa đông tây đụng nhau ở đây, giao lưu, sau cùng dung hợp, đến nay trên đảo vẫn còn lưu lại nhiều kiến trúc đông tây kết hợp.
Do văn hóa nhiều nguồn, tín ngưỡng trên đảo cũng rất nhiều chủng loại, có những tôn giáo cổ lão Trung Quốc như Nho, Thích, Đạo, cũng có những tôn giáo mới truyền vào sau này như Thiên Chúa giáo, Cơ Đốc giáo.
Nghề du lịch của Liên Đảo hết sức phồn vinh, mở ra rất nhiều sòng bạc to lớn xa hoa, mang lại tài phú to lớn cho thành phố này, cùng với Las Vegas, Đại Tây Dương thành, Montre Carlo được gọi là bốn thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới.
Đây là địa phương kì dị, có ăn mày cùng khốn vất vả, phất nhanh ở đây chỉ trong một đêm, cũng có ức vạn phú hào trong khoảnh khắc đã thua không còn một xu.
Bất quá chính vì như vậy, bang hội phân bố khắp thành phố này, hình thế phức tạp dị thường.
Ngay tối hôm đó Triệu Thụy tới Liên Đảo, sau khi xuống máy bay liền tìm một khách sạn gần sân bay ở.
Triệu Thụy tịnh không thiếu tiền, cũng không thích đánh bạc, ban đêm không đi đổ trường mà nghỉ ngơi thật tốt một đêm, sớm ngày hôm sau thuê một chiếc xe đạp, thong dong tự tại dạo trong thành phố.
Đi chơi bằng xe đạp có chỗ tốt, một là có thể quen thuộc với hoàn cảnh thành phố, hai là có thể tận tình ngắm cảnh thành phố, nếu thấy có nhà cửa vừa ý, còn có thể nhanh chóng tới thuê, so với ngồi xe hơi còn tốt hơn nhiều.
Liên Đảo quả thật hết sức phồn hoa, đường phố chỉnh tề, lầu cao như rừng, khách sạn lớn cấp năm sao, sòng bạc hào hoa nối nhau như vảy cá.
Bất quá, đằng sau hào hoa cũng có rất nhiều khu nhà cũ u tối, nếu không phải đạp xe đạp đi lung tung, cũng không nhìn thấy được cảnh tượng này.
Triệu Thụy đi du lịch trong thành phố nửa ngày, cũng không biết mình rốt cuộc đã đi tới đâu rồi, lại lạc đường trong một khu nhà cũ như mê cung.
Hắn chỉ đành ngừng lại cạnh một ngõ nhỏ chỉ rộng hai ba mét, rồi lấy bản đồ ra, chuẩn bị tìm đường về. Đột nhiên, từ cách đó không xa truyền lại một tràng tiếng kêu cứu, Triệu Thụy nhét bản đồ vào ba lô, đạp xe tìm theo thanh âm, liền thấy một nam một nữ giằng co trong một góc khuất hẻo lánh.
Nam nhân rất cao lớn, tướng mạo cũng khá cân đối, chỉ là biểu tình hiện tại đang tỏ ra rất dữ tợn.
Nữ hài mới khoảng hai mươi, mặc một bộ áo liền váy màu hồng phấn, tóc mượt xõa xuống vai, da dẻ hết sức trắng trẻo, trong tròng mắt to lộ ra vài phần tức giận vài phần bất lực, xem ra hết sức mảnh mai.
“Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!”
Nữ hài nỗ lực giãy giụa, tuy biểu tình trên mặt vừa gấp vừa giận, nhưng giọng vẫn mềm mại dịu dàng dễ nghe.
“Buông ra? Ta chẳng dễ dàng gì mới có được cơ hội thế này, sao có thể buông ra?” Nam nhân nắm chặt cổ tay trắng nõn của nữ hái, ép cô vào tường, hung hăng nói: “Ngươi đã không chịu làm bạn gái của ta, vậy ta cũng không cần khách khí với ngươi nữa!”
Triệu Thụy tuy không muốn quá nhiều chuyện, nhưng đã thấy việc thế này, cũng không thể quay đầu bỏ đi, bèn mở miệng nói: “Này, các ngươi đang làm gì vậy?”
Nam nhân đó giật mình một cái, quay đầu lại, thấy chỉ có một mình Triệu Thụy, liền bạo gan lên, hung hăng trợn đôi mắt trâu nhìn Triệu Thụy, lớn giọng rống: “Ngươi tốt nhất là bớt nhiều chuyện, mau cút đi!”
Triệu Thụy nháy nháy mắt rồi nói: “Nếu ta không muốn cút đi thì sao?”
Khóe mắt nam tử đó hơi giật nhẹ lên, sát cơ lộ ra: “Vậy ngươi đừng trách ta…”
Hắn còn chưa nói xong, nữ hài nhìn nhu nhu nhược nhược đó bỗng giơ chân, thúc mạnh đầu gối vào háng hắn.
“Ó!!!”
Nam nhân phát ra một tiếng kêu thảm rung trời, hai tay ôm hạ bộ, nằm trên mặt đất, không ngừng lăn qua lăn lại, sắc mặt sưng thành màu gan heo.
Triệu Thụy kinh ngạc hơi há miệng, màn này không khỏi quá kịch tính rồi.
Đại hán to lớn vừa rồi còn hung thần ác sát, sát khí xung thiên, lại bị một cước của nữ hài mảnh mai đá ngã!
Đây đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Triệu Thụy rất đồng tình nhìn tên nằm trên mặt đất, cảm thấy hắn quả thật đã tìm sai đối tượng để phi lễ, vốn cho là một con dê non, lại gặp một con sói khoác da dê.
Bây giờ mệnh căn bị một cú như vậy, khẳng định sẽ không dễ chịu, nếu vì vậy mà tàn tật thì đúng là thiệt thòi lớn rồi.