Triệu Thụy đẩy mở cửa sắt của nhà kho, tiến vào, sau đó nhìn đến Vân Liên đang bị trói chặt.
Tay chân Vân Liên đều bị dây thừng trói chặt đến hằn sâu vết bầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đầy dấu nước mắt, thỉnh thoảng còn những giọt nước mắt long lanh, từ đôi mắt trào ra, chảy xuôi theo đôi gò má trắng nõn.
Chỉ là miệng cô đã bị nhét chặt, nên cô chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở nhỏ xíu, giống như một con mèo nhỏ thút thít.
Ngay khi cô nghe tiếng cửa nhà kho bị đẩy mở, đầu tiên là trong mắt cháy lên một ngọn lửa hy vọng.
Thế nhưng, khi cô thấy rõ mặt mũi kẻ tiến vào, quang mang trong mắt rất nhanh chóng trở nên ảm đạm, vẻ sợ hãi lại càng dày đặc.
Bởi vì, kẻ tiến vào nhà kho trên mặt mang mặt nạ màu bạc lấp lóe, xem ra thập phần yêu dị!
Tấm thân hơi gầy của cô, không tự chủ có chút run lên, nước mắt chảy ra, càng lớn, càng nhanh.
Triệu Thụy có chút đau lòng, tuy Vân Liên bình thường hay tranh đấu với hắn, nhưng kì thật là một tiểu la lị rất có hứng thú, trong đấu đá tự có lạc thú. Có lúc nhìn dáng vẻ phiền muộn đó của cô, cũng rất có ý tứ.
Thế nhưng, Vân Liên hiện tại bị đối phó như vầy, bảo hắn trong lòng làm sao không khó chịu?
Triệu Thụy bước tới, đem dây thừng trói tay chân cô bứt đứt, sau đó nhẹ nhàng vỗ cái lưng nhỏ của cô, ôn hòa nói: “Đừng sợ, không sao rồi. Ta mang ngươi đi.”
Vân Liên tịnh không biết người thần bí này chính là Triệu Thụy, trong lòng vốn thập phần sợ hãi, hiện tại nghe nói người này muốn cứu mình ra, không khỏi sững sờ, rất cảm thấy bất ngờ, liền đó, cô lộ ra nét cười hết sức vui vẻ, giọt nước mắt lấp lánh trên mặt, giống như hoa lê sau mưa.
Triệu Thụy một tay ẵm lấy Vân Liên, mang theo trong tay, sải bước đi ra ngoài.
Vân Liên duỗi cánh tay nhỏ, ôm lấy cổ Triệu Thụy, ngã đầu vào trong lòng Triệu Thụy.
Chẳng biết vì sao, cô cảm thấy, khí tức trên người mang mặt nạ bạc này có chút quen thuộc, khiến cô cảm thấy thập phần an tâm, tựa hồ đã từng cảm thụ qua. Nhưng đã cảm thụ qua ở đâu, cô trong nhất thời không thể nghĩ ra.
Chính vào lúc hai người đi đến cửa lớn của nhà kho.
Không một chút dấu hiệu báo trước, tiếng nổ rung trời chuyển đất mạnh mẽ vang lên, giống như cự lôi liên tục ở chân trời, khiến người ta không nghe được bất cứ thứ gì nữa.
Sóng xung kích lớn đến khiến người ta chấn kinh, từ trong đống hỗn loạn như núi của nhà kho, mạnh mẽ bùng ra.
Nhà kho xi măng cốt thép to lớn kiên cố, trong nháy mắt bị xé thành gạch ngói vụn, sau đó bị sóng xung kích đẩy lên trên trời.
Khói đặc cuồn cuộn, cát đá tung bay. Tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất, căn bản không nhìn rõ bất kì vật gì.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy mặt đất rung mạnh một cái, sóng xung kích hung mãnh tuyệt luân, mang theo uy thế lôi đình vạn quân, từ hai phía ép lại, muốn phá hủy, ép nát tất cả!
Vân Liên bị dọa đến kêu thét lên, nhắm chặt mắt lại, liều chết ôm lấy cổ Triệu Thụy, trong lòng đầy sợ hãi cực độ, ngoại trừ việc kêu thét ra, cô không còn biết làm gì khác nữa!
Triệu Thụy đánh giá cạm bẫy của Đao Ba, vạn vạn lần không ngờ, Đao Ba lại ngoan độc điên cuồng đến mức này!
Tên này lại chôn trong nhà kho số lượng thuốc nổ kinh người, muốn khiến hắn và Vân Liên nổ thành mảnh vụn!
Nỗi phẫn nộ to lớn tụ tập trong ngực Triệu Thụy, hắn kéo Vân Liên vào trong lòng, che chắn cho cô, sau đó ngẩng đầu cuống hống một tiếng, chân khí cường đại giống như vầng hào quang màu lam rực rỡ, từ thân thể hắn mạnh mẽ bùng ra, đem hắn và Vân Liên che phủ bên trong!
Hắn dẫu sao cũng là Luyện thần tiền ký tu chân giả, có thực lực cường đại!
Sóng xung kích to lớn, giống như ngọn sóng vạn trượng, gào thét ập tới Triệu Thụy, muốn đột phá lớp hào quang màu lam, thôn phệ Triệu Thụy và Vân Liên.
Thế nhưng, Triệu Thụy giống như vách đá bên bờ biển, cho dù sóng to thế nào xô bờ, vẫn sừng sững bất động, đem sóng xung kích cường mãnh chắn ở bên ngoài.
Quá trình phát nổ thập phần ngắn ngủi, nhưng lại cực kì khủng bố.
Nhà kho số 1 bị phá hủy triệt để, cơ hồ thành một mảnh đất bằng, thậm chí đến cây cối ngoài mấy chục mét và cửa kính ngoài mấy trăm mét, cũng đều bị chấn nát.
Cốt sắt gãy vỡ, gạch đá vỡ nát, mang đầy bụi phấn, từ không trung rơi xuống, đem Triệu Thụy và Vân Liên vùi vào bên trong.
Vân Liên vốn cho mình trong vụ nổ, sẽ chết chắc không cần nghi ngờ, sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu thét không ngừng.
Thế nhưng qua đến nửa ngày, cô tựa hồ không chịu phải bất cứ thương hại gì, thậm chí đến cảm giác đau đớn cũng chưa từng xuất hiện.
Thế là, Vân Liên nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn xem xung quanh, phát hiện bốn bên đều đã bị san thành bình địa, chì còn thừa lại mảnh tường đầy đất.
Không ngờ được là, cô và người mang mặt nạ bạc nọ, lại được bọc trong một vầng hào quang, không chịu đến nửa điểm thương hại!
Vân Liên không khỏi kinh ngạc há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ không hiểu, không cho rằng có thứ gì có thể may mắn còn lại trong vụ nổ đáng sợ như thế.
Cô chỉ có thể lờ mờ suy đoán, nguyên do là người mang mặt nạ màu bạc kia đã bảo vệ cô.
“Ha ha ha! Thành công rồi! Thành công rồi! Thằng khốn Triệu Thụy ấy, cuối cùng cũng đi đời nhà ma rồi! Ha ha ha!”
Trong một ngôi lầu ở ngoài 1km, Đao Ba ngẩng đầu cuống tiếu, trong lòng cảm thấy sướng khoái vô cùng.
Hắn lúc đầu ở trên xe lửa, lần thứ nhất gặp mặt Triệu Thụy, bị Triệu Thụy sửa trị cho không có cách nào hoàn thủ, với hắn mà nói, luôn là nỗi nhục to lớn. Càng huống chi, sau đó vì Tiếu diện lang của Uy Hổ bang động đến Triệu Thụy, kết quả mang đến diệt bang chi họa.
Hắn trong lòng tích tụ oán hận, cơ hồ không có cách nào giải khai!
Thế nhưng hiện tại, Triệu Thụy bị hắn cho nổ thành mảnh vụn, cổ oán khí ứ đọng trong ngực hắn, cuối cùng cũng đã giải trừ. Hắn làm sao có thể không cao hứng?
“Hắc hắc, lượng thuốc nổ khủng bố như vầy, đừng nói là một người, cho dù là Bồ Tát, cũng nổ thành thịt vụn như thường.” Thốc Ưng sắc mặt luôn thập phần nham hiểm, thấy nhiệm vụ hoàn thành, cũng không tránh khỏi cao hứng, trên mặt lộ ra nét cười.
Đại Phi sắc mặt dữ tợn, cũng cười vỗ mông ngựa một câu: “Vẫn là Đao Ba ca lợi hại, mưu trí đa đoan, nếu dùng cách của tôi, tuyệt đối không có lợi lạc nhanh chóng thế này.”
“Lần này may nhờ Lương Tam” Đao Ba cười lớn một hồi, sau đó xoay đầu nhìn ba thủ hạ mình chiêu lãm, tên nhìn thập phần hèn hạ ấy, một đôi tròng mắt nhỏ xoay chuyển không ngừng trong hốc mắt “Nếu không có chuyên gia bộc phá này, chúng ta muốn tiêu diệt Triệu Thụy thật không dễ.”
“Đao Ba ca khách khí rồi.” Lương Tam cười hì hì tiếp một câu “Đã cầm tiền của ngài, tôi thế nào cũng phải đem chuyện ngài giao làm cho gọn gàng, không phải sao?”
Đao Ba vỗ vỗ vai hắn, lại cười to một trận.
“Chỗ này xảy ra động tĩnh quá lớn, đã không thể ở lâu, thu dọn đi, chúng ta tranh thủ rời đi. Tốt nhất là vĩnh viễn đừng có quay lại.” Thốc Ưng đề tỉnh một câu.
Đao Ba gật gật đầu, sau cùng dùng ống nhòm nhìn về phía đống đổ nát.
Chính vào lúc này, hắn hốt nhiên nhìn thấy, trong đống đổ nát, tựa hồ còn có thứ gì đó chuyển động.
Hắn nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, sau đó điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, thử nhìn rõ nét hơn.
Lúc này, Đao Ba cuối cùng cũng nhìn thấy được, một người thần bí mang mặt nạ bạc, từ trong đống đổ nát xung quanh leo ra, trên tay hắn, còn ẵm một tiểu nữ hài đang yêu như thiên sứ!
Đây là… Triệu Thụy và Vân Liên???
Tuy Triệu Thụy mang mặt nạ, nhưng Đao Ba từ quần áo đã nhận ra thân phận của hắn.
Bọn hắn không chết!
Sao… chuyện này sao có thể!!!
Đao Ba tưởng chừng như không dám tin vào mắt mình, chấn kinh đến mức cơ mặt đều bị vặn vẹo.
Nửa tấn thuốc nổ cao cấp, lượng thuốc nổ khủng bố như thế, đến nhà kho to lớn cũng bị san thành bình địa, nhưng không thể nổ chết Triệu Thụy và Vân Liên!
Chuyện này làm sao có thể!
Chuyện này lại làm sao có thể!
“Đao Ba ca, ngài sao rồi?” Thốc Ưng tựa hồ nhìn ra hắn có chút bất thường, không khỏi kỳ quái dò hỏi một câu.
“Triệu… Triệu… Triệu…” Đao Ba duỗi tay chỉ về phía xa, sợ đến nói không nên lời.
Ba người bọn Thốc Ưng kỳ quái nâng ống dòm lên, nhìn về hướng Đao Ba chỉ, lập tức nhìn thấy cảnh Triệu Thụy chẳng chút thương tích ẵm Vân Liên, chậm chạp bước ra ngoài.
“Bọn chúng không chết!!”
Lương Tam là người đầu tiên hoảng sợ la lớn, bởi vì sự thật quá chấn kinh, tiếng la hoảng sợ của hắn sắc nhọn đến tựa hồ đã đổi giọng.
“Bọn chúng… bọn chúng làm sao có thể không chết!” Đại Phi có chút kinh hoảng điên cuồng rống lên “Vụ nổ mãnh liệt như thế, phải đem bọn chúng biến thành thịt vụn mới đúng!”
“Thằng… thằng cha đó không phải là người! Tuyệt đối không phải là người!” Cơ mặt Thốc Ưng co giật, hai mắt đứng tròng, trong miệng lẩm bẩm tự nói.
Hắn là hung đồ giết người không chớp mắt, là tội phạm làm người ta nghe tới phải biến sắc, thế nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cực độ.
Quái vật đến nửa tấn thuốc nổ cũng không giết được, làm sao bọn hắn có thể chọc đến?
“Lui! Mau lui!”
Đao Ba là người đầu tiên tỉnh táo lại, sắc mặt như đất, kinh hoàng nói.
Hắn lúc này cũng không dám nghĩ đến chuyện trả thù nữa, chỉ mong chính mình còn sống sót rời khỏi Đông Hồ là tốt rồi.
Bởi vì, hắn lúc này đã biết, Triệu Thụy thật quá cường đại, cho dù thế nào, hắn cũng không có cơ hội báo thù.
Việc duy nhất hắn có thể làm, đó là trốn đi thật xa, càng xa càng tốt, nếu không, một ngày bị Triệu Thụy phát hiện, hắn sẽ chết không có đất chôn!