Thiên Âm đại sư vừa nói xong, lập tức có mấy tăng nhân khiêng một tu chân giả trẻ tuổi đầu heo mắt chuột đi ra.
Lập tức có tu chân giả nhận ra người này.
“Đúng! Chính là hắn! Chính là hắn giết sư đệ ta! Còn đánh ta trọng thương! May mà ta chạy nhanh, nếu không bây giờ ta đã là một tử thi rồi!”
Trên vạn tu chân giả ở đây liền nhao lên.
Thiên Âm đại sư trên tu chân giới đức cao vọng trọng, tuyệt đối không phải là một người tùy ý vu hãm người khác.
Ông ta đã xác định Trương Tụng Li là kẻ chủ mưu đằng sau, vậy chắc chắn là Trương Tụng Li không cần phải nghi ngờ!
“Trương Tụng Li! Uổng cho ngươi là đỉnh phong cường giả, tông sư một đời, không ngờ lại làm ra chuyện này!”
“Trương Tụng Li! Ngươi tắm máu Luyện Khí Tông ta, tổn thương đệ tử ta, Luyện Khí Tông ta chưa xong với ngươi đâu!”
“Tên tiểu nhân ti bỉ Trương Tụng Li ngươi! Không ngờ dám hại Lý chưởng giáo của Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta, Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta không đội trời chung với ngươi!”
“…”
“…”
Tu chân giả các phái phẫn nộ, bắt đầu tức giận la hét, tất cả mục tiêu đều nhắm vào Trương Tụng Li.
Đến một số môn phái tu chân xưa nay giao hảo với Thiên Sư đạo lúc này cũng lén lút lui ra một bên, kéo giãn khoảng cách với Thiên Sư đạo.
Chúng nộ nan phạm (đừng làm quần chúng tức giận), Trương Tụng Li đã chọc giận cả tu chân giới, thậm chí đến Ma Tông cũng bị liên lụy, bọn họ vẫn sáng suốt giữ mình trước hết.
Tình hình hiện tại đã hoàn toàn bất lợi cho Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo.
Đến đệ tử của Thiên Sư đạo , thấy tu chân đồng đạo xung quanh phẫn nộ, sắc mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Trương Tụng Li đứng thẳng giữa quảng trường, gân xanh trên đầu gồ lên, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, không ngừng biến ảo.
Hắn hao tốn vô số tâm lực, hao tốn mấy trăm năm thời gian, mắt thấy sắp thúc đẩy thống nhất các phái thành công.
Không ngờ tới lúc mấu chốt cuối cùng lại có mấy thằng Triệu Thụy, Thiên Âm đại sư nhảy ra, khiến tâm huyết nhiều năm của hắn tan tành mây khói.
Điều này bảo hắn làm sao cam tâm!
Hắn chỉ cảm thấy sự phẫn nộ khó lòng áp chế bùng lên trong lòng, thiêu đốt toàn thân hắn, chân khí trong cơ thể hắn lại không chịu khống chế mà cuộn trào lên.
“Hà hà, Trương Tụng Li, ngươi vì dã tâm của mình, làm ra chuyện thương thiên hại lý này, không ngờ còn muốn đổ lên đầu Ma Tông bọn ta! Ngươi thật là phí tâm, đến một số ma công của Ma Tông bọn ta cũng kiếm được! Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, những chuyện ngươi làm đây cuối cùng vẫn bại lộ ra.”
Khâu Khí cầm đầu Lục đạo Ma sư của Ma Tông vui tai mừng họa cười lạnh nói.
“Bất quá, Trương Tụng Li, cho dù âm mưu ngươi thành công, cũng không thể có xung kích gì lớn cho Ma Tông chúng ta. Bởi vì, ngươi với Ma Đế chúng ta, như trời với đất, làm sao so sánh?”
“Như trời với đất, làm sao so sánh…”
Nửa câu này như một cây búa lớn đập lên quả tim của Trương Tụng Li, giống như sét nổ ầm ầm trong đầu hắn. Câu này quá quen rồi, ngàn năm trước, từng giống như ác mộng quẩn quanh tai hắn vô số lần.
Rất nhiều năm trước, hắn tuổi trẻ khí thịnh, một mình giết lên Ma Tông, muốn khiêu chiết Ma Đế hiện nhiệm, nhưng đại bại lui về.
Sư huynh hắn cũng châm chọc hắn bằng câu này như vậy.
Hắn vĩnh viễn không quên vẻ mặt châm chọc của sư huynh hắn khi nói với hắn câu này, vì câu này, sau khi hắn làm chưởng môn đã tìm lý do, dùng hết khốc hình, dày vò sư huynh hắn suốt mấy chục ngày, mới khiến ông ta chết một cách bi thảm.
“Ai nói ta không so được? Ai dám nói ta không so được!”
Cơn giận Trương Tụng Li vẫn luôn áp chế cuối cùng cũng bùng ra!
Khí kình cuồng nộ tuyệt luân quét ra xung quanh như cơn lốc, không ai cản nổi.
Mà những đệ tử Long Hổ Sơn ở gần nhất phải chịu đầu tiên, bị khí kình này đập trúng.
Khí kình của đỉnh phong cường giả cuồng mãnh vô cùng, một số đệ tử tu vi hơi thấp của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo làm sao chịu nổi?
Liền có mấy chục người bị khí kình đánh tan xương nát thịt, đầu mình hai ngả, mưa máu đầy trời.
Những đệ tử Long Hổ Sơn còn lại sợ hãi kêu lên, vội vàng lùi lại, tránh xa Trương Tụng Li, để khỏi bị vạ lây.
Tu chân giả trên quảng trường thấy một màn máu tanh này đều không khỏi âm thầm giật mình. Ai cũng thấy, Trương Tụng Li đã thẹn quá hóa giận, rơi vào trạng thái điên cuồng, sẽ lập tức đai khai sát giới.
Đến Ma Tông Khâu Khí trước nay kiêu ngạo cũng thấy lạnh trong lòng, tuy hắn là người cầm đầu Lục đạo Ma sư của Ma Tông, tu vi cũng đã đạt tới Độ Kiếp kì, nhưng so với Đỉnh phong cường giả Trương Tụng Li đây vẫn còn cách rất xa.
Bây giờ Trương Tụng Li hoàn toàn phát điên, nếu nói hắn không sợ là nói dối.
“Lũ các ngươi không ngờ dám phá hoại đại sự của ta! Ta phải giết các ngươi! Ta phải bóp nát các ngươi! Ta là thiên hạ đệ nhất!” Hai mắt Trương Tụng Li hoàn toàn đỏ bừng, vung vẩy hai tay, la gào: “Ai phản đối ta đều phải chết!”
Hắn làm việc quá cấp công cận lợi (tham lợi trước mắt, muốn thành công sớm), tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên tuy may mắn thành công, nhưng trong tình trạng lưu lại ẩn họa, không bình tĩnh củng cố cảnh giới, mà hết lần này tới lần khác chịu kích thích, trong ngoài giáp công khiến hắn cuối cùng cuồng tình đại phát, mất hết lý trí.
“Đại Xích Huyết Ma Công là ta giao cho tên phế vật Lý Kinh Nhạn này đó, vậy thì làm sao? Ai dám chống ta? Ai dám chống ta! Ta là thiên hạ đệ nhất nhân! Các ngươi ai dám không nghe lời ta, không phục thì đứng ra đi!” Thân thể Trương Tụng Li xoay trái xoay phải, hung ác bức hỏi người trước mặt hắn.
“Ngươi sao? Ngươi không phục sao?” Hắn lộ vẻ hung dữ trừng mắt nhìn Khâu Khí.
Khâu Khí trong lòng cũng sợ hãi, nhưng hắn dẫu sao cũng là người đứng đầu Lục đạo Ma sư của Ma Tông, uy danh hiển hách, trước mặt mọi người ở đây hắn không thể tỏ ra yếu thế, bèn ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Trương Tụng Li: “Hừ! Cái gì! Lão tử không phục đấy, ngươi làm được gì!”
“Kẻ nào chống ta đều phải chết!”
Trương Tụng Li quát to một tiếng, hai chưởng cùng chém ra hai luồng chân khí màu xanh, chân khí đó sau khi rời khỏi tay liền hòa thành một thanh long một bạch hổ trên không trung, một trên một dưới mạnh mẽ hợp kích tấn công Khâu Khí.
Khâu Khí tướng mạo hung ác, phương thức chiến đấu của hắn cũng đầy cương mãnh.
Hắn đã đưa ra thái độ không phục, không lúc nào không đề phòng Trương Tụng Li tấn công, thấy một long một hổ uy mãnh vô cùng nhào tới, hắn không lui lại mà trừng mắt lên, nâng chân khí toàn thân tới mức cao nhất, hai tay giao nhau chống lên, cả người như quả chùy bằng sắt, quát lớn một tiếng:
“Vỡ!”
Trước mặt long hổ, một cái dùi do chân khí màu trắng hình thành xuất hiện, lấy thân thể Khâu Khí làm cán, hai quyền chống nhau làm mũi, chống đỡ long hổ đang lao tới trước mặt.
“Niết Bàn tâm kinh!”
Bên cạnh Khâu Khí một người bỗng trầm giọng quát một câu, người đó tiến lên một bước, hai tay vung một cái, phát ra hai luồng chân khí màu trắng đánh về phía long hổ.
Người này chính là Tra Phi Hùng đứng cạnh Khâu Khí, hắn có tu vi Hợp Thể kì, thấy một chiêu này của Trương Tụng Li không thể dùng sức chống lại, nhưng không có cách nào. Chiêu này của Trương Tụng Li phát ra đã bao trùm lấy Khâu Khí, đến hắn cũng bị liên lụy, lại nói Khâu Khí là đồng môn. Môn quy của Ma Tông, đồng môn gặp nạn không cứu là đại tội.
Không còn cách nào khác, hắn nhắc nhở Khâu Khí một câu, cũng chỉ có thể nâng hết mười phần công lực, phát ra hai luồng chân khí, hi vọng đánh lệch công kích của Trương Tụng Li.
Chân khí hai bên chiến đấu với nhau
Trong quả chùy chân khí màu trắng bỗng dâng lên một luồng chân khí màu đỏ, giống như ngọn lửa màu đỏ được đốt lên.
“Ầm!”
Theo một tiếng nổ lớn, hai bóng người từ bên trong ngã văng ra. Hai người văng ra là Khâu Khí và Tra Phi Hùng.
Khâu Khí chịu công kích chính diện, toàn thân bọc trong một đám chân khí màu đỏ, giống như một quả cầu lửa cháy rừng rực, bay thẳng ra mấy ngàn mét mới rơi xuống đất. Khắp người hắn đầy máu tươi, hai mắt nhắm chặt, không biết sống chết.
Tra Phi Hùng hơi khá hơn một chút, hắn chỉ bị chân khí lan tới, nhưng cũng bay ra mấy trăm mét mới ổn định lại được, trên khuôn mặt xác chết hai màu xanh trắng đan xen, nửa ngày không mở miệng nói chuyện được.
Hiển nhiên ảnh hưởng từ một kích này của Trương Tụng Li khiến khí huyết trong cơ thể hắn cuộn trào lên, chân khí chấn động không thôi.
Lấy hai địch một, lại dưới tình huống hai người nâng hết mười phần chân khí để bảo vệ mình, hai đại ma sư của Ma Tông vẫn bại dưới một chiêu của Trương Tụng Li!
“Khịt!”
Trên quảng trường vang lên một tiếng hít không khí lạnh, ánh mắt rất nhiều tu chân giả nhìn về phía Trương Tụng Li chỉ có thể dùng chữ kinh khủng sợ hãi để hình dung.
Đỉnh phong cường giả chính là đỉnh phong cường giả, không phải tu chân giả bình thường có thể so sánh được.
“Ha ha! Ha ha ha…!”
Trương Tụng Li điên cuồng cười inh ỏi: “Châu chấu đá xe, không tự lượng sức! Theo ta thì phát, chống ta thì chết! Đây là tấm gương cho các ngươi!”
Thiên Âm đại sư niệm Phật hiệu: “A Di Đà Phật! Trương Tụng Li, quay đầu là bờ, bây giờ thu tay vẫn còn kịp, nếu không thì đừng trách lão nạp vô lễ.”
“Thiên Âm, ngươi có thể làm gì được ta?” Trương Tụng Li cười ha ha, tay trái đưa lên không trung “Thiên Sư thiết lung thủ!”
Trên đỉnh đầu Thiên Âm đại sư bỗng xuất hiện một bàn tay to lớn màu xanh!
Bàn tay đó nhìn giống như do chân khí ngưng tụ lại, màu xanh thẳm, phương viên khoảng vài trượng.
Sau khi bàn tay đó xuất hiện, trong chớp mắt nó đã phát ra quang mang màu xanh nhạt xuống bên dưới, bao phủ lấy Thiên Âm đại sư vào bên trong.
Liền đó, Trương Tụng Li quát lớn một tiếng: “Thiết lung thủ, thu!”
Tiếng vừa dứt, bàn tay màu xanh đã chộp tới Thiên Âm đại sư.
Thiên Âm đại sư vẫn luôn ngưng thần giới bị, lúc này thấy bàn tay chộp tới, lập tức lách người tránh né.
Ai ngờ bàn tay đó đột nhiên thay đổi phương hướng, chộp ngang một cái, chụp cứng lấy Thiên Âm đại sư!
Bàn tay đó chụp được Thiên Âm đại sư xong, bắt đầu co năm ngón tay lại, biến thành nắm đấm, siết chặt lấy Thiên Âm đại sư, không ngừng bóp chặt, dường như muốn bóp Thiên Âm đại sư thành bột mịn.
Bàn tay càng bóp càng chặt, đã hình thành một nắm đấm hoàn toàn bao lấy Thiên Âm đại sư, mọi người dường như nghe thấy tiếng xương Thiên Âm đại sư bị bóp kêu lắc cắc.
Trên vạn tu chân giả có mặt đều giật nảy mình, không ngờ Thiên Âm đại sư lại bị Trương Tụng Li một chiêu chế trụ!
Mọi người không khỏi trở nên khẩn trương, đến quả tim Triệu Thụy cũng treo lên.
Bởi vì Thiên Âm đại sư là tu chân giả thực lực mạnh nhất trong bọn hắn, là nhân vật duy nhất có thể kháng cự với Trương Tụng Li.
Nếu Thiên Âm đại sư cũng bị Trương Tụng Li một chiêu đánh bại, vậy Trương Tụng Li thật sự là thiên hạ vô địch rồi!
Trong khi mọi người lo lắng, Thiên Âm đại sư lại mặt mày bình tĩnh ngâm tụng kinh văn.
Tụng xong một đoạn kinh văn, chỉ thấy Thiên Âm đại sư quát lớn một tiếng: “Lớn!”
Theo tiếng quát, thân thể Thiên Âm đại sư trong nắm đấm bỗng lớn lên, đồng thời bành trướng với tốc độ kinh người, cuối cùng biến thành một nộ mục kim cương cao tới mười mét!
Thiên Âm đại sư rung hai tay, dùng sức giãy một cái, bàn tay màu xanh đó liền bị ông ta phá vỡ tại chỗ!
Ông ta nhẹ nhàng thoát khỏi thiết lung thủ như vậy.