“Ta… ta không biết Triệu đại ca nào hết? Ngươi tìm sai người rồi!” Tiêu Phương nằm trên mặt đất, có chút kinh khủng nhìn nam nhân xông vào nói.
“Không biết?” Đỗ Bằng Phi đầu tiên cười cười, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, hung ác quát Tiêu Phương: “Ngươi con mẹ nó tưởng tao ngu à? Ngươi biết ta là ai không? Ta là anh họ của Hoàng Điểu! Ta phải có nắm chắc mới tới tìm ngươi! Nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là nên thành thành thật thật khai thân phận bối cảnh của tên họ Triệu đó ra, nếu không… ta sẽ cho ngươi chết rất khó coi!”
Tiêu Phương nghe lời này liền biết người trước mặt chính là Đỗ Bằng Phi, nó không khỏi có chút hối hận mình không nghe lời khuyến cáo của Triệu Thụy, rời đi sớm hơn một chút, tới ở chỗ khác, bây giờ hối hận đã muộn.
Tiêu Phương nhắm mắt, không chút phản ứng với lời quát hỏi của Đỗ Bằng Phi.
Triệu Thụy nhiều lần ra tay giúp đỡ nó, cứu nó ra khỏi nguy nan, có thể nói là ơn nặng như núi với nó, nó không phải người vong ân phụ nghĩa, nó không thể bán rẻ Triệu Thụy, cho dù nó có thể trả giá đắt vì chuyện đó.
Đỗ Bằng Phi thấy Tiêu Phương rõ ràng không hợp tác, trong lòng thập phần nổi nóng.
Bất quá, theo hắn thấy, nữ hài này đã quyết tâm không hợp tác, nếu dùng thủ đoạn bạo lực cũng không có hiệu quả gì, hắn phải nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Bằng Phi nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tiêu mẫu kinh hồn bất định.
“Bà ta là mẹ ngươi à?” Đỗ Bằng Phi chỉ Tiêu mẫu, lạnh lùng nói “Tuy tịnh không muốn làm thế này, nhưng nếu ngươi không nói thứ ta cần, vậy đừng trách ta không khách khí với mẹ ngươi.”
Tiêu Phương vừa nghe liền mở to mắt, lộ vẻ kinh hoảng, lớn giọng la: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì mẹ ta!”
“Ngươi bảo sao?” Đỗ Bằng Phi lộ ra nụ cười thắng lợi, hắn đã nắm được nhược điểm của Tiêu Phương.
Chỉ cần nắm được nhược điểm, hắn sẽ không lo mình không thu được tin tức.
Đỗ Bằng Phi móc trong đồ tây ra một khẩu súng lục, mở khóa an toàn rồi ngắm vào Tiêu mẫu, mắt lại chăm chăm nhìn Tiêu Phương.
“Mẹ ngươi, hay là Triệu đại ca đó, ngươi chọn một.”
Tiêu Phương nhìn mẹ sắc mặt trắng bệch, kinh khủng bất an, nước mắt liền trào ra, nó không còn lựa chọn nào khác: “Tốt, ta nói cho ngươi.”
“Vậy thì được. Ngươi yên tâm, người ta cần là Triệu đại ca của ngươi, nếu ta gặp hắn, lập tức sẽ bỏ qua cho mẹ con ngươi, thế nào?” Đỗ Bằng Phi giả bộ cười thu khẩu súng lại, hứa hẹn suông.
Tiêu Phương vô lực gật gật đầu, rồi nói qua những tình huống mình biết về Triệu Thụy cho Đỗ Bằng Phi.
Bất quá, Tiêu Phương cũng giữ lại điểm mấu chốt, tịnh không hoàn toàn nói thật, che giấu và bịa đặt nghề nghiệp của Triệu Thụy.
Đỗ Bằng Phi hỏi đi hỏi lại mấy lần, không phát hiện đầu mối, cho rằng Tiêu Phương đại khái đều là nói thật, bèn vừa lòng hả dạ, cũng không truy vấn nữa.
“Ngươi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn một chuyến.” Tiêu Phương lắc đầu: “Bây giờ muộn rồi, ảnh đại khái sẽ không ra đâu.”
Đỗ Bằng Phi nói: “Vậy ngươi tìm lý do hắn không thể không ra! Bất quá, ta nói cho ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật, đừng giở trò với ta, nếu không, mẹ ngươi chỉ có một con đường chết, rõ chưa?”
Tiêu Phương giả bộ gật đầu nghe theo, rồi bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới khiến Triệu Thụy ý thức được nó đã phát sinh nguy cơ nghiêm trọng.
Trong lòng đang suy nghĩ, Đỗ Bằng Phi đã đưa điện thoại của nó tới gần nó.
Tiêu Phương bấm số Triệu Thụy theo trí nhớ.
Qua một lúc, liên lạc được, tiếng Triệu Thụy từ trong điện thoại truyền ra:
“Tiêu Phương, tìm ta có chuyện gì?”
“Là như vậy, Triệu đại ca, mẹ em uống hết thuốc, em muốn mua thuốc cho mẹ, nhưng trong tay không có tiền, anh có thể cho em mượn chút tiền không?”
Triệu Thụy ở đầu bên kia vừa nghe liền cảm thấy kì quái, rõ ràng buổi chiều hắn đã đưa Tiêu Phương mười mấy vạn, Tiêu Phương sao lại túng quẫn được? Dù làm cách nào, Tiêu Phương cũng không thể tiêu hết toàn bộ a! Nó không phải loại xài tiền phung phí.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Triệu Thụy trong lòng đang suy nghĩ vậy, đột nhiên ý thức được, Tiêu Phương đã gặp nguy hiểm gì đó, chịu phải uy hiếp gì đó mới bất đắc dĩ gọi điện thoại cho hắn, ra hiệu cho hắn trong điện thoại?
Triệu Thụy càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, hơn nữa người bức bách rất có thể là Đỗ Bằng Phi!
Nghĩ thông chỗ này, trong lòng Triệu Thụy liền sáng lên, hắn bèn nói trong điện thoại: “Được. Bất quá, ngươi dự định chừng nào cần? Số lượng bao nhiêu?”
“Bây giờ, em cần ngay bây giờ, năm trăm đồng là đủ rồi, anh có thể đem tới chỗ em được không?”
“Tốt. Ta đại khái nửa tiếng sau sẽ tới.” Triệu Thụy đáp ứng.
Tiêu Phương thấy cuộc gọi hoàn tất, bèn ngắt điện thoại, chờ Triệu Thụy tới cứu.
“Làm không tệ.” Đỗ Bằng Phi cười cười với Tiêu Phương: “Chờ Triệu Thụy tới, ta sẽ thả mẹ con ngươi!”
Tiêu Phương trầm mặc không nói, nó căn bản không tin Đỗ Bằng Phi bỏ qua cho nó.
Nó đã nghe qua danh tiếng của Đỗ Bằng Phi, biết hắn tâm ngoan thủ lạt cỡ nào.
Hi vọng duy nhất của nó bây giờ là Triệu Thụy có thể sớm đuổi tới, cứu mẹ con nó ra khỏi tay mấy tên hung đồ này.
Đỗ Bằng Phi thấy nó không nói, cho rằng nó sợ hãi, cũng không để ý, hắn không muốn ở trong cái nhà nhỏ xíu này, bèn đi ra ngoài hít thở không khí.
Hai thủ hạ lưu lại trong nhà, nhìn mẹ con Tiêu Phương, hai tên nữa thì đi theo hắn.
“Phi ca, con nhỏ này là một trong những kẻ cầm đầu, anh bỏ qua nó vậy sao?” Một thủ hạ lại gần Đỗ Bằng Phi, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi bảo sao?” Đỗ Bằng Phi nghiêng mắt nhìn hắn.
Tên thủ hạ đó liền hiểu ý, cười gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.” “Hiểu rồi thì tốt.” Đỗ Bằng Phi cười lạnh một tiếng “Chờ giải quyết tên họ Triệu kia xong, con nhỏ này mặc các ngươi xử trí. Bất quá, sau khi làm xong rồi, phải xử lý nó cho gọn gàng, không để lại vết tích gì, rõ chưa?”
“Dạ, tụi em biết rồi, tuyệt đối không lưu lại chút phiền phức nào cho anh.” Tên đại hán đó cười dâm đãng luôn miệng đáp ứng.
Đỗ Bằng Phi hơi gật đầu, ra lệnh: “Hai người các ngươi tìm chỗ nấp đi, chờ tiểu tử Triệu Thụy kia vào cửa, các ngươi chận cửa lại, chúng ta sẽ bắt ba ba trong rọ.”
“Phi ca, anh thật là anh minh.” Hai đại hán cười bồi vỗ mông ngựa, rồi tìm chỗ nấp.
Đỗ Bằng Phi thì đứng bên ngoài một hồi rồi vào trong nhà, yên lặng chờ Triệu Thụy tới.
Qua đại khái hai mươi mấy phút, Triệu Thụy tới cửa nhà Tiêu Phương.
Hắn đã cảm nhận được trong nhà có ba hung đồ, trong góc tối không xa ngoài nhà có hai tên ẩn nấp, đại khái là muốn chận đường lui của hắn.
Bất quá hắn thần sắc bình thường, tịnh không để ý tới trò hề của mấy tên này.
Mở cánh cửa khép hờ, Triệu Thụy tiến vào trong nhà.
Tiêu Phương và mẹ co rúm ở góc giường, trên mặt Tiêu Phương có chút vết máu, không biết do đâu.
Hai đại hán đứng hai bên giường, mà Đỗ Bằng Phi thì đại mã kim đao ngồi giữa nhà.
Triệu Thụy vừa bước vào nhà, hai tên đại hán nãy giờ nấp bên ngoài liền xông ra, khép cửa rồi chận cứng lại, nhốt Triệu Thụy trong nhà.
Chớp mắt, Triệu Thụy đã bị năm người bao vây nghiêm nghiêm thật thật!
Đỗ Bằng Phi ngồi trên ghế, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy.
Không biết thế nào, hắn dường như nghe được một chút khí tức nguy hiểm từ trên người thanh niên đối diện.
Bởi vì Triệu Thụy này tỏ ra quá trấn định, khi thủ hạ của Đỗ Bằng Phi bọc sườn và chận cửa sau lưng Triệu Thụy, biểu tình của Triệu Thụy thậm chí không chút biến hóa.
Theo lý thuyết, một người bình thường đột nhiên rơi vào chỗ nguy hiểm, thấy cảnh này hẳn phải đại kinh thất sắc mới đúng.
Bất quá Đỗ Bằng Phi vẫn còn rất tự tin, bốn thủ hạ cộng với mình năm người, mà hắn còn có súng, cho dù Triệu Thụy có lợi hại hơn cũng chỉ là dê cừu chờ mổ thôi.
Đỗ Bằng Phi lé mắt nhìn Triệu Thụy, da thịt trên mặt co rút lại, hỏi: “Hoàng Điểu là ngươi đánh bị thương?”
Trong khi Đỗ Bằng Phi đánh giá Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng đánh giá Đỗ Bằng Phi, chính là thằng cha mặt có vẻ không làm người ta sợ trước mặt, trên người mang bảy án mạng, nợ máu chồng chất, Triệu Thụy vốn muốn tìm thời gian tiêu diệt hắn, chưa từng nghĩ Đỗ Bằng Phi lại lao đầu vào họng súng, mệnh vận an bài thật xảo diệu.
“Là ta.” Triệu Thụy thuận miệng đáp, ánh mắt lại rơi trên người Tiêu Phương, con bé cuộn tròn một góc, nước mắt long lanh trong khóe, đầy áy náy nhìn mình.
“Có can đảm! Trên địa bàn Tân Dương, rất ít người đứng thẳng được trước mặt ta như ngươi, nói cứng rắn được như ngươi.” Đỗ Bằng Phi bật ngón cái về phía Triệu Thụy, hai mắt thì híp lại. “Hoàng Điểu là em họ ta, ta phải ra mặt cho nó, nếu không trên giang hồ sẽ coi thường, cho nên, ngươi đánh Hoàng Điểu bị thương, ta lấy mạng ngươi, vậy cũng tính là công bằng.”
“Còn như tiểu nha đầu và lão thái bà này.” Đỗ Bằng Phi rút súng ra, chĩa mũi súng về phía mẹ con Tiêu Phương “Ta sẽ đưa tụi nó theo làm bạn cùng ngươi, mọi người chiếu cố nhau trên đường xuống hoàng tuyền!”