Giữa trưa hai ngày sau, tàu hỏa tới ga Nam Phổ.
Dòng người từ các khoang xe lửa ùn ùn đi ra, sau đó tụ thành biển người đi về phía nhà ga.
Triệu Thụy và Lâm Tuyết Di đi theo sóng người đến nhà ga, sau đó từ biệt rồi rời đi.
Trước đó Lâm Tuyết Di vẫn cố ý dặn dọ Triệu Thụy nếu như không tìm được công việc thích hợp, có thể gọi điện cho nàng, lúc nào nàng cũng hoan nghênh.
Triệu Thụy cười cảm ơn, không nghĩ rằng hành động của mình trên tàu khiến cho thiếu phụ xinh đẹp này có hảo cảm
Đợi Lâm Tuyết Di rời đi, Triệu Thụy đứng ở trong sân rộng rãi của nhà ga, nhìn bốn phía xung quanh, nào là biển quảng cáo to đùng, xe bus chen chúc, những khuôn mặt khác nhau thoáng qua trước mắt.
Hắn đột nhiên cảm nhận rõ ràng rằng, bản thân mình hoàn toàn là một người xa lạ, những việc xảy ra ở Đông An, tựa hồ đã như quá xa xôi.
Ở trong sân nhà ga. Hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, thu lại tâm tình, Triệu Thụy lấy điện thoai di động ra, gọi điện cho Tôn Tiểu Lan, báo một tiếng bình an, nói cho nàng biết mình đã tới Nam Phổ.
Tôn Tiểu Lan sau khi nhận được điện thoại hết sức vui vẻ, nàng vẫn đợi điện thoại từ sớm, đồng thời nàng nói hắn đi ra ngoài mọi việc phải cẩn thận, cũng nói nếu có thời gian sẽ đến Nam Phổ thăm hắn.
Triệu Thụy cười cười, cảm giác này không cần phải nghĩ, tuy nói hiện giờ giao thông phát triển hiện đại, nhưng dù sao Đông An và Nam Phổ cách nhau mấy nghìn dặm, đi tới đi lui cũng rất phiền toái.
Mặt khác, hắn cho rằng chình bản thân mình ở Nam Phổ cũng không lâu, chờ phong đầu qua đi, muốn trở về Đông An hoàn thành nốt việc học.
Đương nhiên, loại ý nghĩ trong lòng này hắn không nói đến, tránh tạt nước lạnh vào Tôn Tiểu Lan, ngoài miệng chỉ đáp ứng đâu có.
Sau khi gọi điện xong, Triệu Thụy liền tìm khách sạn ở gần nhà ga nghỉ ngơi.
Vài ngày sau đó là đến môi giới cho thuê nhà tìm phòng ở.
Mất mấy lần công phu, tại Bắc Nhị Hoàn hắn tìm được một khu nhà trọ thích hợp, hắn dọn dẹp một chút rồi chuyển đến đó ở.
Nam Phổ là một thành thì lớn, nhà cho thuê ở đây cũng hiếm, nhưng trong tay Triệu Thụy không thiếu tiền, nên cũng chẳng quan tâm mấy.
Có chỗ ở, đem đồ đạc sắp xếp một chút, Triệu Thụy ra đường phố đi dạo
Cũng là để cho quen cái thành thị mới này, ngoài ra còn đi mua sắm cho bản thân một ít đồ dùng hàng ngày như quần áo, đồ tắm rửa.
Mặc khu nhà trọ có đầy đủ dụng cụ điện nước, nhưng đồ sinh hoạt cá nhân thì khách trọ tự phải sắm.
Triệu Thụy tìm một siêu thỉ lớn ở gần đó, mua một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó đi mua vài bộ quần áo, lúc này mới về đến nhà.
Siêu thị cách khu nhà trọ cũng không xa lắm, cũng cách tầm ba bến xe.
Triệu Thụy hiện ở đây bắt taxi rất khó, xe bus lại ít, vì vậy cũng lười gọi xe để chạy quá giang, cứ vậy cầm đồ đạc mới mua chậm rãi đi về.
Đi nửa đường, Triệu Thụy không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới, trước rời Đông An, Vân Hùng hình như đưa cho hắn một khối lệnh bài, nhưng hắn từ sau khi cầm ngọc bài này thì không để ý, vẫn để lại trong càn khôn giới, chưa nhìn ky qua.
Người đôi khi chính là như vậy, bình thường không quan tâm đến cái gì, thoáng cái có hứng thú tự nhiên cảm giác đươc là một bảo bối.
Triệu Thụy thấy bảo vật có chút quen mắt, cũng không cảm giác được Vân Hùng tặng khối lệnh bài là thứ đồ quý hiếm giá trị gì, nhưng màý niệm này hiện ra trong đầu, khiến cho hắn nảy ra ý muốn xem xét kĩ khối ngọc, cơ hồ một phút cũng không chờ được.
Vì vậy hắn để đống đồ đạc sang một bên, lấy càn khôn giới ở tay trái ra, ý niệm trong đầu vừa chuyện, mang khối lệnh bài ra.
Người khác đi ngang qua hắn, nhìn qua không thấy gì khác thường, đều tưởng rằng hắn lấy từ ví tiền ra.
Khối ngọc bài này lớn chỉ bằng nửa lòng bàn tay, mang phong cách của nhiều năm về trước, cả khối màu bích lục, chạm khắc vô cùng tinh xảo. Mặt trước khắc Đóa Đóa tường vân, mặt sau có khác một chữ cổ: “Lệnh”
Ngọc bài tên là Bích Vân lệnh, trong lệnh bài có ẩn chứa một cỗ chân khí yếu ớt hết sức kì lạ, không ngừng lưu chuyển. Đây là một điểm khác lạ của lệnh bài, rất khó làm nhái.
Triệu Thụy cầm ngọc bài xem xét cẩn thận một hồi, cảm thấy được lệnh bài kia không có điểm gì quá mức xuất sắc, tác dụng duy nhất đại khái có thể điều đông đệ tử Vân gia làm việc cho mình.
Nhưng Triệu thụy cũng không có loại chuẩn bị này, hắn nghĩ chính mình cũng không ở Nam Phổ lâu, mọi chuyện tự bản thân mình cũng có thể xử lý, không cần làm phiền đến người khác.
Đang chuẩn bị mang khối lệnh bài cất vào càn khôn giới, hắn đột nhiên phát hiện vài tia mục quang nóng rực từ phía trước, bên trái bắn lại.
Triệu Thụy theo anh mắt nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cùng hai thanh niên nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài của mình, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Triệu Thụy trong lòng đột nhiên thầm kêu một tiếng “Đại ý”, khối lệnh bài này trong mắt hắn chỉ là một vật rất bình thường, nhưng trong mắt kẻ khác lại là một món đồ cổ dạng bảo vật.
Đồ quý không nên lộ ra bên ngoài, hắn cầm lệnh bài Bích Vân này xem xét ngoài đường, khó tránh khỏi tâm tư bất chính của một số người.
Đương nhiên với thực lực hiện giờ của hắn, hoàn toàn có thể tự mình bảo vệ được, nhưng không phải sau này cũng rất phiền phức sao?
Trong long nghĩ như vậy thì tên nam tử hơn ba mươi tuổi kia- người gầy mặt khỉ, dẫn theo hai thanh niên, đi tới chặn đương của hắn.
“Hắc hắc,anh bạn! Trong tay ngươi có thứ gì vậy? Có thể cho ta nhìn qua được không? Nếu được ta nguyện mua giá hợp lý.” Tên gầy mặt khỉ cười hì hì nói.
“Không bán” Triệu Thụy cự tuyệt thẳng thừng.
“Ấy, ấy, ấy! Đưng nóng vội đi a, nói thật với ngài, ta cảm thấy đây là đồ cổ không sai rồi. Nếu ngài đồng ý bán , cứ việc đưa ra giá, ta mua! Như thế nào?”
Triệu Thụy nhíu nhíu mày nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu tiền ta cũng không bán! Tránh ra!”
Nói xong, đưa tay đẩy tên khỉ gầy sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.
Ai ngờ, tay hán vừa đụng đến khỉ gầy này, hắn ngã lăn ra đất kêu la om sòm
“Ôi chao! Sao ngươi lại đánh người! Không bán thì thôi, tại sao còn động thủ đánh ta! Nơi này lại có người ngang ngược như vậy à!”
Triệu Thụy hơi hơi sửng sốt một chút, loại ác đồ hung tàn hắn thấy nhiều lắm, nhưng loại bại hoại vô lại như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Hắn không khỏi cười cười, lắc đầu, từ bên người tên khỉ gầy bước qua, hắn chẳng muốn chấp nhặt làm mất thân phận của mình.
Ai ngờ, hắn vừa mới bước một bước, gót chân bị giữ chặt, cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là tên khỉ gầy ôm chặt lấy.
“Không được đi! Ngươi không được đi! Ngươi đánh ta bị thương, nói thế nào đi nữa, ngươi cũng không được đi!”
Tên khỉ gầy lớn tiếng hét lên
“Đúng! Ngươi đánh người ta bị thương! Nơi này có thể dễ dàng bỏ đi được sao!” Thì ra là hai tên thanh niên trước đi theo tên khỉ gầy hung tợn phụ họa, mắt lộ ra hung quang.
“Oh? Vậy các ngươi muốn làm sao bây giờ?” Triệu Thụy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên hỏi.
“Đơn giản! Đưa bọn ta năm vạn đồng tiền thuốc men. Hoặc lưu lại khối ngọc bài trên tay ngươi.” Cặp mắt ti hí của tên khỉ gầy trừng lên nhìn chằm chằm vào khối Bích Vân lệnh, trên mặt biểu hiện một vẻ tham lam, hận không thể lập tức cướp khối ngọc trong tay Triệu Thụy.
Triệu Thụy nghe những lời này chỉ là biết được ba người kia cảm giác thấy Bích Vân lệnh là một món đồ cổ đáng giá, nhưng cũng không biết giá trị đích thực của Bích Vân lệnh.
Phải cho bọn họ biết sự thật, không khéo bọn họ không dám có chủ ý đến Bích Vân lệnh.
Đương nhiên, Triệu Thụy cũng không ngu đem nói cho bọn chúng giá trị đích thực của Bích Vân lệnh, nếu chuyện này một khi truyền ra ngoài, không khéo mang lại cho mình những phiền toái không cần thiết.
Hai tên thanh niên nhếch mép nhe răng, cười cười rất kiêu ngạo: “Ngươi cũng không coi anh em chúng ta ra gì, dám nói những lời vừa rồi với bọn ta, đúng là chán sống rồi!”
Triệu Thụy khóe miệng nhếch lên, cảm thấy rất buồn cười, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ kì quái, nếu như nói cho hai tên côn đồ này biết, Đông An Tra gia hắc bạch hai đạo uy trấn ba tỉnh tây bắc, bị hắn đơn thương độc mã giết chết tất cả thành viên cao cấp, không biết vẻ mặt bọn chúng ra sao, nhất định sẽ rất hay.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ là trong lòng, sẽ không nói ra ngoài.
Chẳng muốn nói nhảm cùng ba người này, Triệu Thụy cầm lấy áo hai tên thanh niên, tùy ý hất bọn chúng ngã nhào ra đất, sau đó dưới chân dụng lực, lách khỏi hai tay của tên khỉ gầy, một cước nặng nề dẫm nát trên mặt của hắn.
“Ai u! Ai u! Ai u!”
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi, mà hai tên thanh niên ngã bổ ngửa ra đất, ngay cả đứng lên cũng không nổi, nằm thẳng cẳng trên mặt đất lầm bầm.
Trên mặt tên khỉ gầy xuất hiện một vết giày rất rõ ràng, máu từ hai lỗ mũi từ từ chảy ra.
Triệu Thụy hừ một tiếng, đi qua thân thể ba người, thản nhiên đi về phía trước.
“Ngươi…Ngươi không được đi! Chờ! Chờ ta! Đợi lát nữa ta cho ngươi đẹp mặt!”
Tên khỉ gầy đứng dậy, chỉ vào bóng lưng hắn, run rẩy, lập cập kêu to, cũng không dám lớn tiếng trêu trọc, từ trong túi móc ra một máy tính cầm tay, bắt đầu gọi điện.