Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con của bà cụ thật muốn vứt hết ba viên thuốc ấy, nhưng ý niệm xoay chuyển, vẫn nhẫn lại được.

“Thuốc này của ngươi có tác dụng phụ gì không?” Hắn lạnh lùng hỏi một câu.

“Không có tác dụng phụ gì hết.” Triệu Thụy thuận miệng đáp.

Con của bà cụ vừa nghe nói, liền mất đi tia tin tưởng cuối cùng vào Triệu Thụy.

Thuốc có một phần ba là độc, tiểu tử này lại nói thuốc do hắn phối chế không có bất kì tác dụng phụ nào, đây không phải là trợn mắt nói xạo sao?

Đến thường thức căn bản nhất của y học cũng không có, vậy mà dám mở phòng mạch?

Lừa người cũng đừng lừa kiểu này chứ!

“Tâm ý của ngươi, chúng ta xin nhận. Nhưng thuốc này bọn ta không dám dùng.” Con của bà cụ trong lòng tuy bất mãn, nhưng lời nói cũng coi như khách khí, chỉ là ý cự tuyệt trong đó cũng rất kiên định, không có chút nào để thương lượng.

Triệu Thụy hơi ngẩn ra, không ngờ tâm ý của mình lại bị coi thành lừa gạt.

Hắn trong lòng không khỏi hơi có chút không vui, hắn không phải tùy tiện luyện chế thuốc cho người ta, người khác có cầu hắn luyện chế, hắn cũng không nhất định sẽ đáp ứng đâu!

Vậy mà người này chủ động cự tuyệt!

“Ngươi đã không chịu, vậy thì quên đi, ta cũng không miễn cưỡng.” Triệu Thụy nhún nhún vai, vung tay lên, chuẩn bị ném bỏ ba viên đan dược.

Bà cụ nãy giờ im lặng, đột nhiên đưa ra cánh tay khô héo, ngăn hắn lại:

“Tôi cần… tôi cần.”

“Mẹ, thuốc này hiệu dụng ra sao chẳng ai biết được, vạn nhất uống vào xảy ra chuyện gì thì làm sao?” Trung niên có chút gấp rút khuyên can.

“Đây là bí phương tổ truyền, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Triệu Thụy thần tình lạnh nhạt, nhưng giọng nói rất quả quyết “Nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi cứ việc tới tìm ta, ta nguyện ý chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Bà cụ tiếp: “Con xem, bác sĩ người ta đã nói không có vấn đề, con cũng đừng quá lo nữa. Bệnh của mẹ bệnh viện cũng trị không được. Nói không chừng lại được tổ truyền bí phương của bác sĩ này chữa khỏi thì sao?”

Tổ truyền bí phương, loại giang hồ lừa bịp này mà cũng tin được sao?

Trung niên nam tử trong lòng phản đối một câu, vẫn lo lắng như cũ.

Nhưng thấy mẹ cực kì kiên định, hắn chỉ đành gian nan gật đầu, nhận lấy ba viên thuốc.

Bất quá, miệng hắn còn uy hiếp Triệu Thụy một câu: “Mẹ ta uống xong nếu xảy ra chút bệnh tật gì, ta tìm ngươi đòi bồi thường đấy!”

“Thế nếu bệnh mẹ ngươi được ta trị khỏi thì sao?” Triệu Thụy không để ý đến lời uy hiếp đó, mà cười hỏi lại.

“Thế thì ta nguyện ý lạy ngươi ba cái, cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi!”

“Tốt! Vậy để ta chờ xem.” Triệu Thụy cười.

Con của bà cụ hừ một tiếng, mặt đầy vẻ không tin, đưa tay vào túi áo, móc ví ra, hỏi: “Thuốc của ngươi bao nhiêu tiền?”

“Không tính tiền.” Triệu Thụy phất tay, hắn không thiếu tiền. Hơn nữa, nếu tính giá trị của ba viên thuốc này, chỉ sợ con của bà cụ có tán gia bại sản cũng không trả nổi.

Nghe nói không cần tiền, con của bà cụ hơi có chút bất ngờ, cách nhìn đối với Triệu Thụy cũng hơi thay đổi, chí ít cũng không thể xác định là Triệu Thụy lừa tiền.

Bà cụ được đứa con dìu đỡ, chậm chạp đi khỏi phòng mạch.

Chờ hai người đi rồi, Tôn Tiểu Lan có chút gấp rút hỏi Triệu Thụy: “Tiểu Thụy, thuốc của ngươi quả thật có thể khiến bà cụ hồi phục sao?”

Hồ Cương cũng hết sức hoài nghi: “Ba ngày! Ba ngày có thể khiến bà cụ triệt để khôi phục? Công hiệu này cũng có phần nhanh quá rồi! Tổ truyền bí phương của ngươi quả thật lợi hại như vậy?”

Triệu Thụy cũng không trả lời trực tiếp, mà cao thâm mạc trắc cười cười nói: “Ba ngày sau không phải sẽ biết hết sao?”

Hồ Cương thấy hắn không nói thẳng, cũng rất hiểu ý không hỏi tiếp nữa.

Tôn Tiểu Lan thì lo lắng buồn rầu, lo vạn nhất bà cụ đó uống thuốc xong rồi bị chút bệnh gì đó, vậy phải làm sao?

Cho dù thuốc đó không có tác dụng phụ gì, nhưng ba ngày triệt để trị khỏi một bệnh thấp khớp mãn tính giai đoạn cuối, đây đúng là chuyện hoang đường!

Tôn Tiểu Lan tuy từng thấy Triệu Thụy triển hiện ra lực lượng thần kì, nhưng, làm một nhân viên y tế được đào tạo chính quy, cô phi thường hiểu rõ, bệnh thấp khớp mãn tính khó trị cỡ nào!

Bởi vậy, cô rất khó tin, chỉ cần vẻn vẹn ba ngày, bệnh nan y nhiều năm của bà cụ đó có thể được trị khỏi hoàn toàn!

Bất quá, chuyện đã như vậy, có lo lắng cũng chẳng được gì, chỉ đành chờ ba ngày sau, xem kết quả rốt cuộc như thế nào.

Ba người đều ôm tâm tư, lơ đãng nói chuyện, sau đó Hồ Cương cáo từ, trở về tiệm đĩa của mình.

Tôn Tiểu Lan cầm một cuốn sách thuốc, cẩn thận đọc, Triệu Thụy thì tiếp tục tu tập Tử Thanh Tiên Y thần điển.

Ngày hôm sau, cũng không biết ai đồn đại, chuyện xảy ra trong phòng mạch Lan Thụy, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc đã đồn khắp bên ngoài.

Bác sĩ ở những phòng mạch quanh đó, rất nhanh đã nghe được tin tức trong khi nói chuyện với người khác.

Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Thụy nói tam xàm bá láp, chờ ba ngày sau sẽ coi chuyện vui của Triệu Thụy.

Bất quá, Triệu Thụy lại thần thái nhởn nhơ, chẳng chút để ý đến cách nhìn của người khác đối với mình.

Ba ngày loáng cái đã trôi qua, đã đến ngày ước định.

Tôn Tiểu Lan mở cửa phòng mạch rất sớm, tâm thần bất an chờ đợi bà cụ và đứa con xuất hiện.

Tôn Tiểu Lan vạn phần thấp thỏm, cô cảm thấy ngày hôm nay đầy những ẩn số, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!

Cô đương nhiên hy vọng có kì tích xảy ra, bệnh của bà cụ được Triệu Thụy trị khỏi.

Nhưng từ khía cạnh y học mà nói, kì tích kiểu này cơ hồ không có khả năng xảy ra!

Cô vô ý thức nắm cây bút máy xoay xoay trong ngón tay, dường như làm vậy sẽ giảm bớt lo lắng bất an trong lòng cô.

Triệu Thụy dường như nhìn ra được gì, bước lại bên cô, nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, làm cô yên tâm lại, đồng thời đưa ánh mắt về phía bên ngoài phòng mạch.

Bên ngoài phòng mạch, năm ông già đang hợp lại một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía phòng mạch.

Triệu Thụy vừa nhìn đã nhận ra thân phận của mấy người này.

Bọn họ là bác sĩ ở năm phòng mạch gần đó. Trong đó, ông già nhất, đầu đầy tóc bạc, mỏ nhọn mặt khỉ, chính là bác sĩ có tiếng nhất ở gần đó, Từ Bảo Nguyên ở phòng mạch Bảo Nguyên.

Triệu Thụy lúc đi ăn đã từng gặp Từ Bảo Nguyên trong quán ăn mấy lần, tuy trước giờ chưa từng chào hỏi, những cũng không phải xa lạ gì.

Trong lòng hắn liền hiểu, những người này thật ra là đến đây xem chuyện vui.

Có câu oan gia đồng hành, dù không có lễ hội, nhưng nếu hắn bị người ta đập bảng hiệu, những người này trong lòng cũng sẽ vỗ tay hoan hô theo.

Chẳng qua, Triệu Thụy không muốn cho mấy người này cao hứng quá, hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi bước ra khỏi phòng mạch, tiến về phía Từ Bảo Nguyên.

“Bác sĩ Từ, thật khéo nha, không ngờ lại gặp mặt ở đây.” Triệu Thụy bước lại, cười chào hỏi.

Từ Bảo Nguyên có chút kiêu ngạo gật gật đầu rồi nói: “Ta nghe đồn, ngươi trong ba ngày có thể triệt để trị khỏi bệnh thấp khớp mãn tính giai đoạn cuối? Có chuyện đó không?”

“Không sai.” Triệu Thụy gật gật đầu mỉm cười “Chẳng lẽ có chuyện gì không đúng sao?”

Từ Bảo Nguyên cười điệu: “Cũng không có gì không đúng. Người trẻ tuổi, dám nói dám làm, đó là chuyện tốt. Chỉ là ta cảm thấy, làm một bác sĩ, lời nói có lúc cần phải có căn cứ, không thể tam xàm bá láp. Nếu không, tuy có thể tạo nên vang động nhất thời, nhưng sau này vạn nhất không thể thực hiện, sẽ làm bể hết chiêu bài của mình, sau này cũng không có bệnh nhân nào muốn tới khám nữa.”

Lời này của Từ Bảo Nguyên mang ý châm chích, chẳng phải thân thiện gì.

Cũng chẳng trách, bởi vì bà lão ấy từng là bệnh nhân của lão, hơn nữa còn ở đó trị liệu một đoạn thời gian dài, nhưng lại không có nửa điểm khởi sắc.

Bây giờ, Triệu Thụy mở miệng nói, ba ngày sẽ trị khỏi cho bà cụ, thế không phải tát vào mỏ lão sao?

Đã nói, lão cho dù trong giới y học của Thương Hải, cũng rất có tiếng tăm, làm sao chịu nổi sự khuất nhục này?

“Cảm ơn sự dạy dỗ của ông.”

Triệu Thụy mỉm cười nho nhã lễ phép phản kích “Con người tôi tuy chỗ xấu rất nhiều, nhưng cũng có một chỗ tốt duy nhất, đó là trước giờ chưa từng nói tam xàm bá láp!”

“Há? Thật sao? Vậy phải lo chúc mừng ngươi thành công rồi!” Từ Bảo Nguyên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin Triệu Thụy có thể trị khỏi cho bà cụ đó, chỉ chờ xem kịch hay của Triệu Thụy.

Triệu Thụy đã hết sức chán nản bộ mặt ngạo mạn và đạo đức giả của Từ Bảo Nguyên, lười ứng phó tiếp, bèn gật gật đầu với lão, coi như cáo từ, rồi xoay người trở về phòng mạch.

Phía sau, lời bàn tán của những bác sĩ đó bay lại.

“Hắc hắc. Từ lão, thằng nhỏ kêu là Triệu Thụy này thật là hung hăng càn quấy à!”

“Đúng đó, khẩu khí thật không nhỏ.”

“Đó là cãi chày cãi cối thôi. Trừ phi nó là thần tiên, nếu không, không thể trong ba ngày đã trị khỏi bệnh thấp khớp mãn tính! Y học tiên tiến nhất cũng không làm được!”

“Cứ để nó thổi, xem da trâu nó thổi bự tới cỡ nào. Chờ da trâu nổ ra, xem nó xử lý làm sao.” Từ Bảo Nguyên lạnh nhạt nói, trên mặt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Trong khi bọn họ nghị luận xôn xao, một chiếc taxi đã ngừng lại trước phòng mạch Lan Thụy.

Liền đó, con của bà cụ bị bệnh liền mở cửa xuống xe, xông về phía Triệu Thụy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK