Hai đông phương tu chân giả đó thấy Thiên Xung tử không nhịn được hỏi: “Vừa rồi ngươi đi đâu? Sao lại không thấy bóng ngươi? Sau lưng ngươi là ai vậy?”
Thiên Xung tử bực bội đáp: “Vừa rồi tiểu tử này đã hấp dẫn sức chú ý của ta. Ta hoài nghi hắn là một bọn với những kẻ xâm nhập này!”
Hai tu chân giả đó liền lộ ra ánh mắt cảnh giác, không ngừng đánh giá Triệu Thụy.
Triệu Thụy giải thích: “Ta căn bản không quen biết bốn người này. Trái lại, ta từng thấy họ ở Tiên Tứ đại hội của Kính Thủy môn.”
Thiên Xung tử không tin, hỏi: “Không phải đồng bọn? Vậy tại sao ngươi lại cùng bọn họ xâm nhập Âm Vụ cốc?”
Triệu Thụy giang hai tay ra nói: “Trùng hợp.”
Đối với cách nói này, ba tu chân giả của Âm Vụ cốc tự nhiên đều không tin.
Triệu Thụy cũng lười quản bọn họ có tin hay không, chỉ đánh giá bốn tu hành giả phương tây kia.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy bốn tây phương tu hành giả này có điều gì đó cổ quái.
Thế là hắn hỏi: “Bốn tây phương tu hành giả tới từ đâu, các ngươi có biết không?”
“Tiểu tử, ngươi thực sự không quen bọn họ?” Thiên Xung tử trừng mắt nhìn Triệu Thụy, bán tín bán nghi hỏi.
Triệu Thụy uể oải đáp: “Đương nhiên. Bọn họ là tây phương tu hành giả, ta lại là đông phương tu chân giả tuyệt đối chính tông, sao có thể đi cùng một đường với họ? Thiên Xung tử lão đầu. Ta vốn muốn giúp ngươi một chút để trả ơn ngụm rượu của ngươi. Bất quá, các ngươi đã không chịu thì cũng thôi đi. Ta lại tiết kiệm được một chút khí lực.”
Thiên Xung tử cũng cảm thấy bốn tây phương tu hành giả kia tựa hồ thực lực không yếu, bên lão quả thật cần một người trợ giúp.
Thế là, lão chăm chăm nhìn Triệu Thụy rất lâu, sau cùng gật mạnh đầu nói: “Tốt. Tiểu tử. Vậy ta tin ngươi một lần.”
Nói xong, lão bắt đầu giới thiệu hai vị đồng môn cho hắn: “Vị lớn tuổi hơn đây là sư huynh ta, Vi Thừa Phong, vị nhỏ hơn đây là sư đệ ta, Lôi Động. Tiểu tử, ngươi tên gì?”
“Ta đạo hiệu Minh Linh.” Triệu Thụy cười cười ôm quyền chào Vi Thừa Phong và Lôi Động: “Huyền Linh đại sư của Luyện Khí Tông là bạn già của ta.”
“Há? Thật sao?” Đám Thiên Xung tử không khỏi hơi kinh ngạc. Huyền Linh nổi danh là tính khí cổ quái, không dễ gần gũi. Không ngờ Triệu Thụy lại kết bạn bè với lão, đúng là kì quái.
Bất quá, nghe Triệu Thụy giới thiệu như vậy, bọn họ cũng tin tưởng Triệu Thụy thêm vài phần.
“Sư huynh. Bốn tây phương tu hành giả này rốt cuộc là lai lịch thế nào? Huynh có biết không?” Thiên Xung tử vừa tới, không biết tình huống cụ thể bèn hỏi.
Vi Thừa Phong nói: “Bọn chúng cũng tính là có chút phong độ, trước khi vào cốc làm một phen tự giới thiệu mình.
Người da đen cao hơn hai mét năm, tướng mạo hung ác, khôi ngô vô cùng đó kêu là Bì Lỗ Tạp.
Nam nhân da trắng thần thái cao ngạo mặc một bộ đồ trắng, tên là Cát Nhĩ Sâm.
Tu hành giả tóc đen dái tai có đeo chuông, tướng mạo âm nhu đó tên là Tạp Tư Lạp Đồ.
Người cuối cùng mang cái nón to che mặt, chỉ lộ ra hai tay khô queo đó tên là Bàng Thác.
Vừa rồi bọn ta mới giao thủ, Cát Nhĩ Sâm là Hỏa hệ ma pháp sư phi thường cường hãn, mà Bì Lỗ Tạp đó giống như người sói phương tây, cực kì cường hãn.
Hai người còn lại bọn ta không biết. Bất quá, thực lực bọn họ đều không thể yếu hơn bọn ta!”
Triệu Thụy hỏi tiếp: “Bọn họ vì sao muốn vào cốc?”
Vi Thừa Phong trầm giọng đáp: “Bởi vì bọn họ muốn mở cửa vào Hoàng Tuyền, tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung, tìm bảo tàng viễn cổ!”
“Hoàng Tuyền Địa Cung? Đó là chỗ nào vậy?” Triệu Thụy nhất thời hứng thú.
“Đó là chỗ giáp ranh giữa sống và chết, là ranh giới giữa phàm gian và Hoàng Tuyền! Bọn ta trấn giữ Âm Vụ cốc, chính là không để người ngoài tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung, để khỏi dẫn tới tai nạn to lớn. Nhưng những tây phương tu hành giả này lại cứ khăng khăng muốn vào, hoàn toàn không để ý tới hậu quả!”
Triệu Thụy nghe tới đây, đột nhiên hiểu ra vì sao mình không tìm thấy trang Phong Thần chi thư thứ tư ở Âm Vụ cốc.
Thì ra, trang Phong Thần chi thư đó tịnh không ở trong Âm Vụ cốc, mà ở trong Hoàng Tuyền Địa Cung!
Triệu Thụy thầm quyết định chủ ý trong lòng, hắn phải tìm ra cách tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung từ trên người bốn tây phương tu hành giả này.
Bốn người này đã dám tới Âm Vụ cốc, khẳng định tuyệt đối nắm chắc có thể mở cửa vào Hoàng Tuyền Địa Cung!
Trong khi Triệu Thụy và đám Thiên Xung tử nói chuyện, bốn tây phương tu hành giả thấy trong trận tuyến của đối phương lại xuất hiện thêm hai vị tu chân giả, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Làm tu hành giả đỉnh cấp ở phương tây, thực lực của bọn họ tương đương với tu chân giả Hợp Thể kì, không hơn kém người của Âm Vụ cốc.
Vừa rồi bọn họ dựa vào ưu thế nhân số, hơi chiếm thượng phong.
Nhưng hiện tại, số người của hai bên đã tương đương, nếu thực lực cũng không hơn kém nhiều lắm, lần hành động này của bọn họ chỉ sợ cũng khó thành công.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, quyết định tốc chiến tốc quyết.
Tạp Tư Lạp Đồ nhỏ giọng ngâm tụng chú văn dài dòng, trong mắt lấp lánh lưu quang màu đen kì dị. Quang mang đó càng lúc càng sáng, sau cùng từ trong mắt hắn phun ra, quanh quẩn một chỗ, sau cùng hình thành một lỗ đen to lớn!
Lỗ đen phóng ra sức hút cường đại tuyệt luân, làm không gian xung quanh vặn vẹo biến dạng.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều vặn vẹo, hắn vội vàng lấy từ Càn Khôn giới chỉ ra A Tư Đạc Ma Cầu, trút chân khí vào đó.
A Tư Đạc Ma Cầu tán phát ra quang mang đen kịt, sức hút đối kháng với sức hút của lỗ đen.
Triệu Thụy vốn cho rằng với ma lực của A Tư Đạc Ma Cầu, muốn chống lại sức hút của lỗ đen hẳn phải dư dả có thừa.
Thế nhưng, điều khiến hắn giật mình là, A Tư Đạc Ma Cầu của hắn lại không có tác dụng với lỗ đen! Chỉ trong chớp mắt đã bị lỗ đen hút vào!
Không chỉ như vậy, cả ba người Thiên Xung tử cũng đồng thời bị hút vào lỗ đen đó!
Trong chớp mắt khi ba người bị hút vào, lỗ đen bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một mình Triệu Thụy vẫn đứng chỗ cũ!
Triệu Thụy giật nảy mình, trước giờ hắn chưa từng gặp trường hợp nào như vậy!
Viễn cổ tiên gia pháp bảo của hắn – A Tư Đạc Ma Cầu, lại bị một tây phương tu hành giả thu mất!
Điều này làm sao có thể!
Đây chính là viễn cổ tiên gia pháp bảo a!
Tuy đã chịu hư tổn trong viễn cổ chiến tranh, uy lực không còn như trước nhưng cũng là bảo vật cực kì khó kiếm, nhiều cường giả tu chân giới tứng bại vì nó.
Thế nhưng sao lần này lại không có công hiệu gì cả!
Triệu Thụy vừa đau lòng vừa sợ hãi, đồng thời cũng vạn phần thắc mắc, vì sao ba người Thiên Xung tử đều bị hút vào, mà chỉ mình hắn còn lưu lại?
Triệu Thụy suy nghĩ hoài không hiểu được, trong lòng lờ mờ cảm thấy cổ quái, nhưng rốt cuộc là cổ quái ở đâu thì lại không nói ra được.
Hắn nhìn bốn tây phương tu hành giả, nỗ lực khiến mình giữ bình tĩnh, tình thế hiện tại cực kì không ổn.
Mỗi người trong đối phương đều không yếu hơn hắn, lại có pháp thuật cổ quái, lấy một địch bốn, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn cũng không hi vọng gì.
Trừ phi hắn có thể tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tới Phân Thể trung kì, có lẽ còn ứng phó được.
Nhưng đó vẫn là chuyện còn lâu lắm mới xảy ra, ảo tưởng đó không có trợ giúp gì cho hoàn cảnh hiện tại của hắn.
“Chỉ còn lại có một mình ngươi, ngươi có tính toán gì?” Tạp Tư Lạp Đồ sờ cằm cười hè hè nói, ánh mắt nhìn Triệu Thụy khá mập mờ.
Điều này làm Triệu Thụy thập phần hoài nghi, tây phương tu hành giả này có phải làm bằng kính hay không.
“Một mình ta cũng đủ để ứng phó các ngươi rồi. Chẳng cần thêm ai nữa.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói, biểu tình vẫn trầm ổn như thường, nhưng trong lòng đã tính xem phải thoát thân ra sao.
“Khẩu khí lớn thật. Có mùi đàn ông.” Tạp Tư Lạp Đồ âm nhu nói, ánh mắt nhìn Triệu Thụy càng thêm mập mờ, nhìn tới mức khiến Triệu Thụy rùng mình từng đợt.
“Thằng cha ốm yếu này còn không đủ cho ta nhét kẽ răng!” Lang vương Bì Lỗ Tạp tựa hồ rất thất vọng, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một phen, như nhìn một mâm đồ ăn “Bất quá, xem mùi vị của ngươi hình như không tệ.”
Cát Nhĩ Sâm không nói, thậm chí không nhìn Triệu Thụy lấy một cái, dường như căn bản không để ý tới hắn, mà Bàng Thác lại càng khống nói một lời.
“Vậy ngươi cũng phải có bản sự để ăn đã rồi nói. Coi chừng không ăn được ta, ngược lại bị ta nướng ăn đấy.” Triệu Thụy cười lạnh nói “Bất quá thịt của ngươi rất thô, đại khái không hợp khẩu vị của ta.”
“Ha ha ha ha.” Nghe lời của Triệu Thụy, Tạp Tư Lạp Đồ cười khùng khục, cười bay tung cả tóc.
Lang vương Bì Lỗ Tạp tức giận, ngẩng đầu phát ra một tiếng sói gào, xông mạnh về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy tịnh không phải mới lần đấu chiến đấu với người sói. Theo hắn thấy, người sói bất quá chỉ là sinh vật hắc ám cấp thấp của phương tây, rất lâu trước kia, hắn đã dể dàng giải quyết một người sói.
Thế nhưng Bì Lỗ Tạp này lại khác xa với người sói đó!
Tốc độ của hắn nhanh như vậy, lực lượng của hắn mạnh như vậy, Triệu Thụy lại nhất thời không tránh kịp, bị vai của Bì Lỗ Tạp húc trúng!
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh hất mình bay đi, bay xa tới mấy trăm mét, rồ với va mạnh lên vách núi của sơn cốc.
Một tiếng “ầm” vang lớn lên, Triệu Thụy cắm thẳng vào vách đá, sâu tới mười mấy mét mới ngừng lại.
“Khục khục.” Triệu Thụy từ bên trong nhảy ra, hất đá vụn trên người xuống.
Thực lực của người sói này mạnh hơn người sói mà hắn từng gặp không biết bao nhiêu lần!
Mới lần đầu ra tay không ngờ đã mình thịu thiệt lớn!
“Quả nhiên có bản lĩnh!” Tạp Tư Lạp Đồ thấy Triệu Thụy vẫn không sao cười nói: “Bì Lỗ Tạp, người này rất mạnh, ngươi không được sơ ý, nên biến thân đi!”
Bì Lỗ Tạp gầm lớn một tiếng, từng sợi cơ bắp trên thân phồng lên, đảo mắt đã căng toạc áo ngoài, đồng thời không ngừng mọc lông vàng kim ra ngoài, mà khuôn mặt đen đó lại từ từ biến thành đầu sói, móng tay cũng dài ra tới nửa thước, bén nhọn như dao, lấp lóe quang mang màu vàng kim!
Từ xa nhìn lại như một con chó sói màu vàng kim to lớn!
“Lang vương! Không ngờ lại là tây phương lang vương!” Triệu Thụy cuối cùng cũng hiểu ra Bì Lỗ Tạp này vì sao lại khác với những người sói khác.
Thì ra hắn là cường giả mạnh nhất của tộc người sói phương tây!