“Bảo bối?” Hồ Kinh Vĩ hơi ngẩn ra, không ngờ Vân Phương mới sáng sớm đã chạy tới, lại là đòi mình bảo bối.
Hắn cười nói: “Vân phu nhân nói đùa rồi. Có thứ kì trân dị bảo gì mà bà không có chứ. Bộ sưu tầm nhỏ này của tôi sao có thể lọt vào pháp nhãn của bà? Bất quá, nếu quả thật bà nhìn trúng món gì đó, tôi nhất định hai tay dâng lên.”
Vân Phương nói: “Tôi nhớ, hai ngày trước ở chỗ ông đây, có thấy một cái gương đồng cổ…”
“Gương đồng cổ?” Hồ Kinh Vĩ nhớ lại cẩn thận một hồi, mang máng nhớ ra, trong bộ sưu tập của mình dường như có một món đồ cổ, kêu là Phượng hoàng bảo kính gì đó.
Bất quá, tên thứ đồ cổ đó tuy kêu, nhưng tịnh chẳng trân quý gì, giá trị cũng không cao, đến ấn tượng của bản thân hắn cũng chẳng sâu.
Nếu không phải là vật tổ truyền, có ý nghĩa kỷ niệm đặc thù, chỉ sợ hắn đã không sưu tầm, mà bán đi lâu rồi.
“Vân phu nhân, dường như tôi quả thật có sưu tầm một thứ như vậy. Chỉ là, cái gương đồng đó hết sức bình thường, sao bà lại cảm thấy hứng thú?”
Vân Phương mỉm cười nói: “Tôi tự nhiên có lý do của tôi.”
Hồ Kinh Vĩ và Hồ Tinh nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự nghi hoặc dày đặc trong mắt đối phương.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy, cái Phượng Hoàng bảo kính này có lẽ quả thực là bảo vật hiếm có gì đó, có hơi tiếc rẻ không muốn bỏ ra.
Thế nhưng, Hồ Kinh Vĩ đã đáp ứng trước đó, hơn nữa Hồ gia hiện tại lại cần phải nhờ Vân Phương.
Vạn nhất làm Vân Phương không vui, phất tay áo ra đi, thậm chí đẩy Vân Phương về phía Vi gia, vậy thì xui xẻo lớn rồi. Trong lòng nhanh chóng cân nhắc một lần, Hồ Kinh Vĩ không khỏi nhịn đau nói: “Vân phu nhân đã muốn, vậy thì xin đưa cho bà vậy.”
Nói xong, hắn đi tới kho bảo hiểm, lấy cái Phượng Hoàng bảo kính tổ truyền đó, giao tới tay Vân Phương.
Vân Phương cầm lấy kính nhìn mấy cái, cảm thấy quả thật giống y cái của Triệu Thụy, bèn thu lấy rồi nói: “Hồ tiên sinh. Tôi rất cảm tạ sự hào hiệp của ông. Để làm hồi lễ, khó khăn mà ông đang gặp phải, tôi sẽ giải quyết.”
Hồ Kinh Vĩ tuy đưa ra một kiện lễ vật, bất quá nghe câu đồng ý này của Vân Phương, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Dùng một bảo bối đã không còn biết dùng vào đâu đổi lấy bình an của gia tộc, chuyến giao dịch này tịnh không chịu lỗ.
Vân Phương lấy kính, lại tùy ý chuyện phiếm với Hồ Kinh Vĩ một hồi, rồi cáo từ rời đi.
Hồ Kinh Vĩ mang theo đám thủ hạ, đưa Vân Phương ra tới cổng lớn mới trở về.
Mấy phút sau, Triệu Thụy ở nhà, tiếp được điện thoại của Vân Phương, nói đã lấy được gương đồng, hẹn nơi gặp mặt.
Triệu Thụy bèn nói địa chỉ chỗ ở cho Vân Phương.
Qua đại khái nửa tiếng, tiếng gõ cửa vang lên, Vân Phương đã tới.
Vân Phương tiến vào nhà Triệu Thụy, đưa Phượng Hoàng bảo kính cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy vội vàng lấy cái kính thu được trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo ra, tiến hành so sánh.
Hắn phát hiện, hai cái kính này, nhìn ngoại hình quả nhiên giống y nhau, đến hình phượng hoàng khắc trên kính cũng không khác nhau chút nào.
Bất quá, giữa hai cái cũng có chỗ bất đồng.
Đầu tiên là minh văn khắc trên hai kính tịnh không giống nhau.
Tiếp đó, cái kính mà Vân Phương mang tới, bề ngoài mộc mạc, linh lực nội liễm, tịnh không khác gì gương đồng bình thường, hoàn toàn khác với sự bắt mắt của cái kính mình thu được, cũng chẳng trách Hồ Kinh Vĩ không nhận ra kiện bảo bối này.
“Cái gương đồng này là thứ ngươi cần sao?” Vân Phương nhìn Triệu Thụy không chớp mắt hỏi.
Triệu Thụy cẩn thận kiểm tra rất lâu, rồi trên mặt lộ ra nụ cười mỉm: “Không sai, đây chính là vật mà ta cần.”
Nói xong, hắn đưa hai cái kính ra song song, rồi chỉ vào minh văn khắc trên kính nói: “Ngươi có thấy những minh văn này không?”
Vân Phương mở to mắt, cẩn thận nhìn một hồi, chỉ cảm thấy những minh văn này phi thường kỳ diệu, tinh mĩ, nhưng lại hoàn toàn không biết những minh văn này biểu đạt ý nghĩa gì.
Thế là, cô hơi thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ những minh văn này cón có hàm nghĩa nào đó?”
“Đương nhiên rất có hàm nghĩa.” Triệu Thụy kiên nhẫn giải thích “Lúc ta được cái bảo kính cổ đại này, không cách nào sử dụng được. Sau đó, Huyền Linh đại sư ở Luyện Khí Tông nói với ta cái bảo kính này có thể có chỗ dùng đặc thù, cần phải có chú văn đặc thù mới khởi động được.
Ta vẫn luôn tìm kiếm chú văn khởi động bảo kính, vốn là hi vọng mịt mù.
Bất quá bây giờ, chú văn khởi động ấy lại ở trước mắt chúng ta!”
“Há? Chính là những minh văn khắc trên mặt kính?”
Triệu Thụy gật gật đầu: “Nếu chỉ có đơn độc một cái kính, sẽ cảm thấy minh văn này hỗn loạn không trật tự, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa, chỉ là một kiểu trang trí. Thế nhưng, đặt hai cái kính lại với nhau, minh văn khắc trên chúng sẽ cấu thành chú văn khởi động.”
Vân Phương lúc này mới hiểu ra. Cô cảm thấy Huyền Linh đại sư là luyện khí tông sư của tu chân giới, nhận thức đối với pháp bảo không ai so được. Ông ta đã nói vậy, khẳng định là không sai.
Triệu Thụy cẩn thận đọc minh văn khắc trên hai mặt kính, rồi ngâm tụng lên.
Khi hắn vừa ngâm tụng chú văn xong, gợn sóng linh lực mạnh mẽ từ trong kính tuôn ra.
Liền đó, mặt gương của bảo kính đồng thời tỏa ra quang mang màu vỏ quýt.
Quang mang đó càng lúc càng rực rỡ, nhuộm cả phòng khách thành một màu vỏ quýt.
Tia sáng màu vỏ quýt hình thành một vòng xoáy trên mặt kính, giống như một thông đạo kì dị, liên thông tới một không gian khác.
Liền đó, hai con chim nhỏ toàn thân tán phát quang mang từ trong vòng xoáy ánh sáng bay ra.
Triệu Thụy một phen hoa mắt!
Hai con phụng hoàng này từ trong kính bay ra, thể tích bắt đầu biến to lên, đồng thời bay quanh phòng khách, nô đùa đuổi theo nhau.
Tuy rõ ràng biết hai con phụng hoàng này là linh thể do pháp thuật cổ đại cấu tạo mà thành, nhưng Triệu Thụy vẫn cảm thấy tương đối chấn động.
Vân Phương thì ngẩng đầu, nhìn hai con phụng hoàng nô đùa đuổi bắt trong phòng, trên khuôn mặt tiếu lệ kiều mị đầy vẻ kinh hỉ.
“Thật là thần kì!” Qua một lúc, cô mới than thở “Hai con phụng hoàng này quá đẹp. Ta mới thấy bộ dạng chân thật của phượng hoàng lần đầu nha!”
“Ta cũng mới thấy lần đầu.” Triệu Thụy cười cười “Sau này có cơ hội, ta cho ngươi một con là được.”
“Tốt đấy! Ngươi nói câu này, ta ghi nhớ vào lòng rồi. Ta sẽ chờ.” Vân Phương cười nghiêng đầu nhìn hắn “Nói đi nói lại, hai cái gương đồng này hình như là một bảo vật khó kiếm.”
“Đúng đó!” Triệu Thụy gật gật đầu, đưa tay ôm lấy eo thon của Vân Phương. “Ta nhặt được một món tiện nghi lớn. Phải cảm ơn ngươi thật tốt. Nếu không phải ngươi giúp ta tìm cái gương còn lại, một cái trong tay ta chỉ là món đồ bỏ.”
“Vậy ngươi phải cảm ơn ta thế nào?” Vân Phương nép vào lòng Triệu Thụy, ngửa đầu lên một cách rất phong tình, nhẹ nhàng dẩu cái mỏ nhỏ.
Triệu Thụy đang chuẩn bị hôn, tiếng gõ cửa kịch liệt đột nhiên vang lên, giống như muốn đánh vỡ cửa ra vậy.
Triệu Thụy và Vân Phương đều nhảy dựng lên, hứng thú tan mất, vội vàng tách ra.
Hai người vội vàng sửa sang y phục, thu hồi phụng hoàng vào trong kính, rồi mở cửa ra.
Liền nhìn thấy hai anh em Mễ Văn và Lý Bưu đang đứng ngoài cửa.
“Sao lại là các ngươi?” Triệu Thụy hết sức kì quái hỏi.
Hai người Mễ Văn và Lý Bưu thấy Triệu Thụy và một thiếu phụ xinh đẹp ở chung một phòng, thần tình liền tỏ ra thập phần cổ quái.
“Bọn… bọn ta có phải đã quấy rầy hai người không?” Lý Bưu hơi lắp bắp nói.
“Ặc… không có, không có.” Triệu Thụy vội vàng giấu diếm “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Là thế này. Vừa rồi bọn ta thấy trong nhà ngươi hồng quang xung thiên, cho rằng xảy ra họa hoạn, cho nên vội vàng chạy qua coi thử. Không ngờ ngươi vậy mà lại…” Lý Bưu hơi bối rối gãi gãi đầu, cười khan “Ha ha, thật là quấy rầy, quấy rầy rồi. Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục. Coi như bọn ta không có qua vậy.”
Nói xong, cười bồi, vội vàng lui gót, còn tiện tay đóng cửa lại.
Triệu Thụy không khỏi hơi khóc cười không được, bị Lý Bưu và Mễ Văn quấy rối như vậy, hắn còn hứng thú đâu mà tiếp tục?
Vân Phương cũng cảm thấy thập phần lúng túng, không tiện tiếp tục ở trong nhà Triệu Thụy, bèn đứng dậy cáo từ, Triệu Thụy chỉ đành tiễn cô ra cửa.
Trong khi Triệu Thụy tiễn Vân Phương, Lý Bưu và Mễ Văn đang thảo luận một màn vừa nhìn thấy.
“Tiểu tử Triệu Thụy đó thật là thâm tàng bất lộ a! Thần không hay, quỷ không biết, lại kiếm được một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Bất quá, sao ta lại cảm thấy, nữ nhân đó hơi quen quen?” Lý Bưu tấm tắc than thở nói.
Mễ Văn lạnh lùng nói: “Anh đương nhiên phải quen. Hôm qua bà ta còn tới sòng bạc chúng ta. Bà ta chính là Vân phu nhân mà tới lão bản Hồ Kinh Vĩ cũng rất tôn trọng đó.”
“Thì ra là bả!” Lý Bưu vỗ tay một cái, la to “Chẳng trách! Chẳng trách! Bất quá, bà ta chính là đại nhân vật hiếm có a! Sao lại cùng ở một chỗ với Triệu Thụy?”
“Sao em biết được? Anh đi hỏi thẳng Triệu Thụy không được sao?” Mễ Văn lườm hắn một cái, nói một câu không thân thiện lắm, rồi tiến vào phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
“Ồ? Ta không nói sai điều gì mà? Sao lại tức giận như vậy?” Lý Bưu gãi gãi đầu rất khó hiểu, nói một mình.
Vân Phương công việc bận bịu, tịnh không ở lại Liên Đảo lâu. Sau khi dàn xếp ổn thỏa chuyện cổ phiếu làng du lịch Duy Ni với Hồ Kinh Vĩ, liền trở về Thượng Hải.
Đương nhiên, cô còn lưu lại Liên Đảo sáu đệ tử trong gia tộc, mỗi người đều là tu chân giả, có lực lượng không phải phàm tục.
Trong đó còn có hai người tu vi đạt tới giai đoạn dung hợp.
Phái ra đội hình cường đại như vậy, có thể nói là tương đối thích hợp với điều kiện mà Hồ Kinh Vĩ đưa ra.
Trên sự thật, Vân Phương tịnh không để Vi gia vào mắt.
Theo cô thấy, tu chân giả mà Vi gia mời tới căn bản chẳng tính là gì, tối đa chỉ tính là giang hồ thuật sĩ.
Thi gia tùy tiện phái ra một đệ tử đều phải mạnh hơn nhiều.
Càng huống chi, tu chân giả và yêu vật mà hắn điều khiển đó đã bị Triệu Thụy dọn dẹp rồi.
Những đệ tử Thi gia họ phái tới đây, bất quá chỉ là làm bộ, để cho Hồ Kinh Vĩ yên tâm, thuân tiện bảo đảm an toàn của thân nhân Hồ gia một phen. Không chỉ có Vân Phương, đến cả những đệ tử Thi gia phái tới Liên Đảo đó cũng nhận định như vậy.
Bọn họ cảm thấy lần này bảo hộ một danh môn trên Liên Đảo – Hồ thị gia tộc, là một chuyện nhàn nhã.