Triệu Thụy cắn răng, trầm giọng hừ một tiếng, trạng thái tu luyện lập tức bị cắt đứt, cũng không cách nào tập trung tinh lực, tiếp tục tu luyện nữa.
Kí hiệu từng khiến hắn cảm thấy vinh dự bây giờ lại thành trói buộc to lớn với việc tiếp tục đề thăng thực lực của hắn!
Trong lòng hắn hết sức rõ ràng, nếu như không thể áp chế loại đau đớn này, thế thì con đường tu chân của hắn về sau sẽ lận đận hơn nhiều.
Chỉ là, viễn cổ ấn kí sau lưng hắn là một trớ chú thần bí dị thường, cho dù hợp đủ năm trang Phong Thần chi thư, mở ra thông thiên chi lộ, hắn cũng tiến được vào tiên ma giới tìm kiếm đáp án.
Điều này đối với tình huống hiện tại mà hắn gặp phải không có bất cứ giúp đỡ gì!
Triệu Thụy cau đôi mày rậm, cân nhắc biện pháp giải quyết.
Hắn đột nhiên nhớ lại, trên trang Phong Thần chi thư mà hắn có được, khắc li chi lít chít một đoạn viễn cổ chú văn, tuy chỉ là một đoạn, nhưng có lẽ có chút giúp đỡ cho hắn!
Triệu Thụy vội vàng lấy trang Phong Thần chi thư ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, rồi đọc chú văn trên đó lên.
Sự tình kì dị phát sinh!
Cơn đau đớn kịch liệt do viễn cổ ấn kí sau lưng hắn tạo ra lại bắt đầu từ từ lui lại theo tiếng ngâm tụng của hắn!
Niệm xong đoạn chú văn này, cảm giác đau đớn kịch liệt đó lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu!
Đây là chuyện trước giờ chưa từng thấy!
Triệu Thụy trong lòng mừng ngoài tưởng tượng, bớt sự ràng buộc của viễn cổ ấn kí, hắn không còn phải lo lắng nữa, tiến độ tu luyện sẽ tăng nhanh một bước lớn!
Triệu Thụy đặt trang Phong Thần chi thư đó qua một bên, lại trút chân khí vào nội hạch của Hóa Cốt Vu Long, tiếp tục hút lấy linh lực ẩn chứa trong đó.
Linh lực cường đại dồi dào không ngừng chảy ra khỏi nội hạch, cuồn cuộn không dứt trút vào kinh mạch Triệu Thụy, chầm chậm lưu động trong đó, sau cùng tiến vào đan điền, tiến hành tôi luyện và tồn trữ trong đó.
Triệu Thụy khống chế tốc độ linh lực trút vào kinh mạch, không cho nó tiến vào quá nhanh, để khỏi tổn thương kinh mạch do chảy vào quá hung mãnh.
Theo linh lực chảy vào, Đệ nhị nguyên thần trong đan điền Triệu Thụy tán phát ngân quang nho nhỏ, tham lam hấp thu, cường tráng lên từng chút một, biến thành hung hãn hơn.
Do chú văn trên Phong Thần chi thư áp chế, qua một lúc, viễn cổ ấn kí sau lưng hắn cũng không đau đớn lên nữa.
Triệu Thụy an tâm hấp thu linh lực từ nội hạch của Hóa Cốt Vu Long, luyện hóa hấp thu nó.
Trước kia, do nguyên nhân viễn cổ ấn kí , mỗi lần tu luyện ít nhiều gì cũng có đau đớn, tu luyện thuận lợi thế này chưa từng xuất hiện trong đoạn thời gian gần đây.
Vì vậy, bây giờ tiến hành tu luyện cảm thấy đặc biệt trôi chảy sảng khoái.
Không ngừng hấp thu linh lực trong nội hạch của Hóa Cốt Vu Long như vậy, cũng không biết bao lâu, Đệ nhị nguyên thần trong đan điền Triệu Thụy càng lúc càng mạnh, mà quang mang do nội hạch của Hóa Cốt Vu Long tán phát ra cũng dần dần ảm đạm.
Sau cùng quang mang màu tím đen do nội hạch của Hóa Cốt Vu Long tán phát ra hoàn toàn biến mất, nội hạch biến thành một đám phấn mịn rơi trên mặt đất, linh lực ẩn chứa torng nội hạch toàn bộ đều chảy vào trong cơ thể Triệu Thụy.
Triệu Thụy chầm chậm mở mắt ra, tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, hắn cẩn thận kiểm tra đan điền một phen, phát hiện chân khí trong đan điền của mình tăng lên có đến mấy lần!
Ngoài ra, Đệ nhị nguyên thần cũng do hấp thu đủ linh lực, trưởng thành hơn nhiều!
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra một nụ cười, do trớ chú của viễn cổ ấn kí, hắn đã đình trệ trên con đường tu luyện một thời gian.
Bất quá lần này, một viên nội hạch của Hóa Cốt Vu Long đã bổ sung lại toàn bộ.
Triệu Thụy lúc này cảm thấy, trận chiến đấu lúc trước với Tạp Mã thần vu tuy đầy hung hiểm, nhưng vì vậy mà được một viên nội hạch của Hóa Cốt Vu Long cũng coi như hết sức đáng giá.
Bởi vì tu chân cường giả đến loại cảnh giới của hắn muốn tiến xa hơn trên con đường tu chân, trở nên mạnh hơn, tác dụng của tư chất cá nhân đã dần dần yếu đi.
Nhân tố quyết định đã đổi thành thời gian.
Chỉ có tốn năm tháng nhiều kinh người, không ngừng tu luyện mới có thể thu được đột phá trên cảnh giới tu chân.
Cho dù hắn tu luyện là Bát Hoang lục tiên quyết, hiệu quả tu luyện hơn xa pháp quyết tu chân hiện tại, muốn đột phá Luyện Thần trung kì, tiến vào Luyện Thần hậu kì, cũng phải cần một hai năm mới được.
Bất quá, hôm nay hắn hấp thu linh lực trong nội hạch của Hóa Cốt Vu Long, chân khí trong đan điền gia tăng rất nhiều, chí ít cũng rút ngắn được một nửa thời gian tu luyện.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tu luyện không chút lơ là trong một năm, hắn sẽ tiến vào Luyện Thần hậu kì.
Tiến độ tu luyện kinh người thế này nếu để tu chân giả khác biết được, chỉ sợ sẽ ghen ghét đến phát điên!
Bởi vì, bọn họ khổ khổ cực cực tu luyện, tìm phương nghĩ pháp đề thăng thực lực, tiến độ tu luyện so với Triệu Thụy vẫn một trời một vực.
Cho dù tứ đại điên phong cường giả tư chất tốt nhất, cũng còn lâu mới bằng!
Đương nhiên, tất cả tiền đề đều là chú ngữ trên Phong Thần chi thư có thể tiếp tục áp chế hình xăm viễn cổ sau lưng hắn, Triệu Thụy đánh giá, chú văn trên trang Phong Thần chi thư này đại khái chỉ có tác dụng áp chế tạm thời.
Muốn triệt để thoát khỏi trớ chú này, cần phải tập hợp toàn bộ năm trang Phong Thần chi thư, rồi mở ra thông thiên chi lộ, đi tiên ma giới tìm biện pháp giải quyết triệt để.
Năm trang Phong Thần chi thư, hắn đã tìm được trang đầu tiên ở Thương Hải, bây giờ phải bắt tay chuẩn bị tìm trang Phong Thần chi thư thứ hai rồi.
Bất quá, trang Phong Thần chi thư tiếp theo rốt cuộc chôn giấu ở đâu, hắn lại không biết chút nào, không có lấy nửa điểm đầu mối.
Triệu Thụy bây giờ chỉ hi vọng, giấc mộng thần bí chỉ dẫn hắn đến Thương Hải đó có thể gợi ý hắn lần nữa.
Chỉ là, chuyện này tịnh không nằm trong phạm vi hắn khống chế, hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi
Triệu Thụy tịnh không chờ quá lâu, ngay tối hôm đó, giấc mộng kì dị đó lại xuất hiện lần nữa.
Hắn trong giấc mộng, cảm thấy mình bị sức mạnh kì dị lôi kéo, mặc áo ngủ, bay ra khởi cửa sổ phòng trọ, bay lên trên cao, bay miết về hướng đông bắc.
Tiếng gió vù vù, mây trôi nhanh qua dưới chân, mãi đến bên rìa một đại đô thị mới dừng lại.
Triệu Thụy biết, đây khẳng định là chỗ chôn giấu trang thứ hai của Phong Thần chi thư.
Hắn hạ độ cao, cẩn thận xem xét địa hình và diện mạo thành phố, ghi chú chúng vào trong lòng, chuẩn bị chờ lên mạng tra.
Không chờ hắn hoàn toàn ghi nhớ, trên không bỗng vang lên một tiếng sấm ầm ầm!
Mọi cảnh vật biến mất trong chớp mắt không thấy đâu, thân thể Triệu Thụy chấn động, la lớn một tiếng, lăn từ trên giường xuống đất, tỉnh dậy.
“Chết tiệt thật, cũng không cho ta thêm chút thời gian.”
Triệu Thụy oán trách bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng mở máy vi tính, nhân lúc cảnh tượng còn chưa mờ nhạt trong óc, vội vàng lên mạng tra cứu.
Tra cứu trên mạng một hồi, Triệu Thụy cuối cùng cũng xác định thành thị xuất hiện trong giấc mộng.
Đó là Tân Dương ở gần biên giới tây bắc.
Tân Dương là thành phố trung tâm to nhất của khu khai phá gần biên giới, nhân khẩu trong thành phố bốn năm trăm vạn, tương đối sầm uất.
Do tiến trình lịch sử và vị trí địa lý đặc thù, Tân Dương không chỉ tập trung lịch sử văn hóa của dân tộc thiểu số, mà còn dung hợp văn hóa trong và ngoài nước, là thành phố du lịch nổi tiếng về lịch sử văn hóa, vừa xinh đẹp vừa có cả phong cách của nước ngoài.
Mùa đẹp nhất của Tân Dương hẳn là mùa đông.
Lúc đó, trong thành tuyết bay đầy trời, khắp nơi đều là cảnh tuyết thụ ngân hoa mĩ lệ.
Đáng tiếc, bây giờ đã đến cuối xuân, sắp vào hè, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, đến đó tạm thời không nhìn ra cảnh đó.
Triệu Thụy hiểu biết sơ lược về tình hình Tân Dương từ trên mạng, sau đó suy nghĩ đại khái không tới hai giây liền quyết định: Ngày mai đóng cửa phòng mạch, rời Thương Hải, mua vé máy bay tới Tân Dương.
Sau đó, hắn gọi điện cho Tôn Tiểu Lan, nói quyết định của mình cho cô.
Tôn Tiểu Lan trong lòng biết Triệu Thụy đột nhiên rời Thương Hải đi Tân Dương khẳng định là có lý do không thể không đi, vì vậy tịnh không ra lời ngăn cản.
Chỉ là Tôn Tiểu Lan có hơi do dự với việc mình có nên theo Triệu Thụy không.
Bởi vì đoạn thời gian này công tác của cô bận rộn phi thường, căn bản không cách nào rời đi, cho dù đưa đơn xin từ chức lên viện trưởng bệnh viện, nhất thời nửa khắc cũng khó được phê chuẩn.
Ngoài ra, cho dù viện trưởng phê chuẩn, dưới tình huống thiếu người trong phòng bệnh, Tôn Tiểu Lan cũng không tiện nói đi là đi như vậy, chí ít cũng phải có một buổi họp giao ban, nếu không khó tránh khỏi có chút vô trách nhiệm.
Triệu Thụy biết chỗ khó của Tôn Tiểu Lan, thật ra hắn cũng không nghĩ tới chuyện cho Tôn Tiểu Lan cùng đi.
Tôn Tiểu Lan tương đối thích an ổn, bắt cô chạy tới chạy lui thật có chút làm khó cô rồi.
Triệu Thụy gọi điện, thật ra là cho cô biết hành trình của mình để cô khỏi lo lắng thôi.
Thế là, Triệu Thụy nói mình đi Tân Dương thời gian không lâu lắm, làm xong việc sẽ về, bảo Tôn Tiểu Lan cứ việc ở lại Thương Hải.
Tốn một chút thời gian tán gẫu với Tôn Tiểu Lan, Triệu Thụy ngắt điện thoại, leo lên giường ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau ra sân bay mua vé, ngay chiều hôm đó lên máy bay.
Ngồi trên máy bay, thông qua cửa sổ kính nhìn xuống Thương Hải càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ bên dưới, lại nghĩ tới Tân Dương mình đang tới.
Cho dù Triệu Thụy trước giờ không tin ý trời gì cũng lờ mờ cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình ở phía sau không ngừng thúc đẩy hắn, khiến hắn từng chút đi lên trên con đường tu chân.