Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trả hết chân khí bị hấp thu lại cho Đôn Triệt, Triệu Thụy giấu những sợi tơ màu trắng vào trong cơ thể, cơ hồ trong chớp mắt, những sợi tơ li chi lít chít đó đều không thấy đâu nữa.

“Chân khí hấp thu từ ngươi ta trả cho ngươi hết rồi. Sau này ngươi đừng tới đòi ta nữa đó.” Triệu Thụy cười nói.

Đôn Triệt thoát khỏi trói buộc, khôi phục tự do, hắn hoạt động tay chân một cái, kiểm tra thân thể của mình một lần, phát hiện chân khí vừa bị hấp thu xác thật đã được trả lại đầy đủ, mình hoàn toàn không bị tổn thất gì.

Hắn không khỏi hết sức cao hứng, cười hì hì: “Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ không tìm ngươi làm phiền đâu.”

“Đúng rồi, sao đột nhiên trong khi ta bế quan ngươi lại chạy vào?” Triệu Thụy dường như bỗng nhớ ra điều gì, hỏi lại một câu.

“Đó còn không phải vì Tôn Tiểu Lan của ngươi bức ta vào sao? Cô ta thấy ngươi mấy tháng không rời mật thất, không chịu nổi, thúc đẩy ta tới xem thử tình hình của ngươi, ta thật sự không chịu nổi, chỉ đành liều mạng tiến vào, ai biết, vừa tiến vào đã xém chút nữa bị ngươi hút thành xác khô, hiểm thật, hiểm thật.”

“Tôn Tiểu Lan bảo ngươi tiến vào? Vậy ngươi không chịu giải thích với cô ta sao?”

Đôn Triệt uất ức nói: “Sao không giải thích? Giải thích muốn rách da miệng luôn đây! Nhưng Tôn Tiểu Lan không thấy ngươi không yên tâm! Ta thật sự không có biện pháp, chỉ đành tiến vào.”

Triệu Thụy vỗ vỗ vai Đôn Triệt, cười: “Vậy thật sự cực khổ cho ngươi rồi, chúng ta đi ra.”

Nói xong, sải bước đi ra khỏi phòng tu luyện.

Hai người vừa ra khỏi phòng tu luyện, liền thấy hai người Tôn Tiểu Lan và Lý Kinh Nhạn đang ở bên ngoài, Tôn Tiểu Lan mặt mày lo lắng, còn Lý Kinh Nhạn ở một bên nhỏ giọng an ủi.

Bất quá, Tôn Tiểu Lan không thèm để ý tới Lý Kinh Nhạn, dường như hoàn toàn không nghe thấy.

“Tiểu Lan tỉ!” Triệu Thụy bước ra khỏi mật thất, gọi Tôn Tiểu Lan một tiếng.

Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy an toàn vô sự bước ra, trong mắt liền lộ vẻ vui mừng, vẻ lo lắng trên mặt tiêu tan trong nháy mắt.

Cô đi lên trước mấy bước, đến bên cạnh Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy một hồi, phát hiện Triệu Thụy mấy tháng không ăn, khí sắc còn tốt hơn mấy tháng trước một chút.

Lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy Đôn Triệt nói không sai, Triệu Thụy quả thật luôn tu luyện trong mật thất, mấy tháng nay cô đã lo lắng hão.

Triệu Thụy cười nói: “Tiểu Lan tỉ, em nghe Đôn Triệt nói, chị ba lần bốn lượt thúc đẩy hắn tiến vào phòng tu luyện, dường như rất sợ em chết trong đó vậy.”

Tôn Tiểu Lan đỏ mặt, đưa tay ra nhéo lên cánh tay Triệu Thụy, hờn dỗi nói: “Tiểu Thụy đáng chết, dám chọc ta, không phải ta lo lắng cho ngươi sao. Ta lại không biết, tu chân giả các ngươi lại có thể không ăn không uống mấy tháng liền. Sau này nếu ngươi tu luyện, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

“Chị còn muốn có lần sau? Lúc tu luyện, bị người làm phiền, là chuyện hết sức nguy hiểm đó!” Triệu Thụy nâng cánh tay của Tôn Tiểu Lan lên, nhìn sâu vào mắt cô nói “Bất quá, thật ra trong lòng em rất cao hứng, trên thế giới này, trừ chị ra, chỉ sợ không tìm ra nữ nhân thứ hai nào quan tâm tới em như vậy, lo lắng cho em như vậy.”

Tôn Tiểu Lan e thẹn hơi cúi đầu, xoay xoay eo, nhỏ giọng nói: “Ở đây còn có người khác! Bị người ta nghe hết rồi.”

Triệu Thụy cười nói: “Vậy cũng được, chờ tới khi không còn ai, em sẽ từ từ nói cho chị nghe.”

Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy ám muội như vậy, không khỏi liếc Triệu Thụy một cái, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

Lý Kinh Nhạn thấy Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy thân mật như vậy, lại nghĩ tới việc mình phí hết hơi sức an ủi Tôn Tiểu Lan, Tôn Tiểu Lan lại không thèm đếm xỉa tới, trong lòng như bị vô số con rắn độc cắn, đố kị, đau lòng, oán hận… các loại tình cảm tiêu cực lấp đầy lồng ngực, khiến hắn hận không thể xông lên, một kiếm đâm chết Triệu Thụy, cướp lấy Tôn Tiểu Lan!

Bất quá, hắn cũng coi như còn chút lý trí, biết mình làm như vậy không khác gì lấy trứng chọi đá.

Thế là, hắn mạnh mẽ đè nén xung động, vẫn mỉm cười đứng nguyên chỗ cũ.

“Này! Lý Kinh Nhạn! Sao ngươi còn chưa đi? Vừa rồi không phải ta bảo ngươi đi sao?” Đôn Triệt thấy Lý Kinh Nhạn là bực bội, bây giờ thấy hắn còn ở trong phòng, không khỏi quát hắn một tiếng.

Lý Kinh Nhạn giả bộ cười, âm âm nhu nhu nói: “Tôi vừa chuẩn bị đi, bất quá thấy Tôn thí chủ vì lo lắng cho Triệu Thụy tiền bối, lòng đầy lo âu, cho nên lưu lại an ủi vài câu, bây giờ Triệu Thụy tiền bối đã an nhiên vô sự, tôi phải đi rồi.”

Đôn Triệt hai mũi hừ một tiếng, đang muốn giáo huấn vài câu, đúng lúc này, giọng Lý Lăng Phong từ trên Kim Liên điện bay xuống :”Triệu Thụy đạo hữu, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan đã luyện chế xong, ngươi và Tôn Tiểu Lan cùng vào Kim Liên điện đi.”

“Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan luyện xong rồi!” Triệu Thụy vừa nghe, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng “hôm nay thật là song hỉ lâm môn à!”

“Còn ngẩn ra gì đó, đi mau!” Đôn Triệt to họng hối thúc một câu.

Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan nhìn nhau cười, sau đó tay nắm tay, bay về Kim Liên điện.

Đôn Triệt bám sát sau hai người, rời khỏi chỗ ở, trước khi đi, còn không quên trừng Lý Kinh Nhạn một cái: “Đi mau đi! Lúc ta về không muốn thấy ngươi nữa.”

“Vâng, tôi đi ngay đây. Lúc ngài về đảm bảo sẽ không thấy tôi.” Lý Kinh Nhạn mỉm cười, khom người với Đôn Triệt, đưa mắt nhìn theo Đôn Triệt đi, chờ Đôn Triệt bay xa rồi, hắn mới thẳng lưng lên.

Nụ cười nịnh nọt trên mặt hắn không thấy đâu nữa, thay vào đó là oán độc và phẫn nộ.

“Đôn Triệt! Triệu Thụy! Nếu như có một ngày, các ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi nếm thử những hình phạt tàn khốc nhất, thảm liệt nhất trên đời này! Ta muốn các ngươi mong sống không xong, mong chết không được!”

Lời nguyền rủa âm sâm từ miệng hắn phun ra khiến người ta nổi da gà.

“Ắt xì!” Đang bay tới Kim Liên điện, Đôn Triệt bỗng hắt hơi.

Hắn giụi mũi, lầm bầm: “Ai chửi sau lưng ta vậy?”

Triệu Thụy quay đầu lại: “Kẻ thù của ngươi không ít, người chửi ngươi ắt hẳn cũng nhiều.”

“Kẻ thù của ngươi chỉ sợ còn nhiều hơn ta.” Đôn Triệt không đồng ý phản đối “A, nói không chừng là tiểu tử Lý Kinh Nhạn đó chửi sau lưng ta, tiểu tử đó là hai mặt ba dao nhất.”

Tôn Tiểu Lan nói: “Đạo trưởng đó dường như không phải người xấu mà! Hết sức khiêm tốn cung kính với các ngươi, vừa rồi còn không ngừng an ủi ta.”

“Hắn là người tốt?” Đôn Triệt hừ một tiếng “Ngươi chưa thấy bộ dạng hung hăng hống hách của hắn. Chỉ là bị sư tôn hắn sửa trị một phen, mới bớt vẻ kiêu căng một chút, nếu không dẹp bớt sự kiêu căng của hắn, ai biết lúc nào hắn lại vểnh đuôi lên.”

Thái độ của Triệu Thụy so với Đôn Triệt thì hơi ôn hòa hơn: “Tiểu Lan tỉ, Lý Kinh Nhạn tuy nhìn trẻ tuổi, nhưng thực tế tuổi tác lớn hơn chúng ta nhiều, hắn lòng dạ sâu xa, cho nên ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa, cẩn thận luôn không có chỗ xấu.”

Tôn Tiểu Lan ghi nhớ lời cảnh cáo của Triệu Thụy, đồng thời gật gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới Kim Liên điện.

Sớm đã có hai đồng tử lên đón, dẫn bọn họ vào hậu điện, Lý Lăng Phong đang chờ họ ở phòng luyện đan trong hậu điện.

Thấy ba người tiến vào, Lý Lăng Phong hơi hơi gật đầu, coi như chào hỏi: “Các ngươi tới rồi.”

“Chào Lý chưởng giáo.” Triệu Thụy hành một lễ rồi hỏi: “Đan dược đâu?”

Lý Lăng Phong vung nhẹ tay phải lên, lò bát quái luyện đan trong phòng bỗng mở ra, ba viên thuốc bằng trứng cút tán phát quang mang nhàn nhạt từ trong lò luyện đan bay ra, bay vào trong tay Triệu Thụy.

“Ba viên thuốc này, chia ra uống ba lần, mỗi tháng uống một viên, trong thời gian này chú ý mật thiết tới thân thể Tôn Tiểu Lan, khẳng định có hơi không thích hợp, dẫu sao Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan này ít nhiều gì cũng phải chịu chút khổ sở, nhưng nếu như hết sức khó chịu, vậy phải lập tức thông báo cho ta, nếu không chỉ sợ có ảnh hưởng tới tính mạng.”

“Ảnh hưởng tới tính mạng?” Triệu Thụy hơi giật mình.

Lý Lăng Phong an ủi: “Tỉ lệ này tương đối thấp, chỉ cần hơi chú ý một chút, sẽ không có vấn đề gì.”

Triệu Thụy quay đầu nhìn Tôn Tiểu Lan, hơi do dự, nếu là hắn, hắn sẽ không chút do dự uống loại thuốc này.

Nhưng nếu là Tôn Tiểu Lan, hắn không thể không suy nghĩ chín chắn một phen, hắn không muốn Tôn Tiểu Lan mạo hiểm, cho dù tỉ lệ rất nhỏ cũng không muốn.

Tôn Tiểu Lan ôn nhu kiên định lấy Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan từ tay Triệu Thụy, sau đó ngẩng đầu uống một viên.

“Không có gì.” Cô mỉm cười nói với Triệu Thụy “Ta sẽ không sao đâu.”

Triệu Thụy tuy lo lắng, nhưng chỉ có thể gật gật đầu. Tôn Tiểu Lan đã uống rồi, hắn còn nói gì được? Dù sao cũng không thể bỏ dở giữa chừng, chỉ dành sau này chú ý tới thân thể Tôn Tiểu Lan một chút thôi.

Lý Lăng Phong nhìn Tôn Tiểu Lan, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, cảm thấy nữ tử này nhìn có vẻ hết sức ôn nhã, nhưng tính cách lại hết sức kiên cường, có chủ kiến.

Ông ta suy nghĩ rồi hỏi: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi định cho Tôn Tiểu Lan tu hành ở môn phái nào? Hay định tự mình truyền thụ?”

Triệu Thụy nhớ lại Bát Hoang lục tiên quyết của mình bá đạo vô cùng, loài người căn bản không cách gì tu luyện, bèn lắc đầu: “Pháp quyết tu hành của ta không thích hợp với cô ấy. Ta vốn định, chờ thể chất cô ấy cải thiện rồi, sẽ tìm pháp môn thích hợp cho cô ấy tu luyện.”

Lý Lăng Phong vuốt râu cười: “Nếu không ghét bỏ, không bằng cho Tôn Tiểu Lan làm môn hạ ta, thế nào? Ta tự mình dạy cô ấy Thục Sơn kiếm quyết.”

Lý Lăng Phong làm vậy, nhất định là để lôi kéo Triệu Thụy thêm một bước, nếu để Tôn Tiểu Lan làm môn hạ Thục Sơn, vậy quan hệ giữa Thục Sơn và Triệu Thụy không phải gần thêm một tầng?

Ngoài ra, ông ta quả thật cũng hết sức tán thưởng Tôn Tiểu Lan, mới quyết định như vậy.

Triệu Thụy vừa nghe, tự nhiên cầu còn không được.

Lý Lăng Phong là ai?

Đó chính là đỉnh phong cường giả của tu chân giới, được Lý Lăng Phong chỉ đạo là chuyện mong cầu của biết bao tu chân giả, mang vòng hào quang của Lý Lăng Phong, đủ để thanh danh của Tôn Tiểu Lan trong tu chân giới bay cao, giá trị tăng nhiều.

Càng huống chi, có đỉnh phong cường giả như Lý Lăng Phong chỉ đạo, việc tu luyện của Tôn Tiểu Lan tuyệt đối là làm ít hưởng nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK