Triệu Thụy trở về Thương Hải, tốn không ít thời gian, tìm đọc một số tư liệu, cuối cùng cũng so sánh được giữa địa hình Thương Hải hơn ngàn năm trước trên tàng bảo đồ với địa hình Thương Hải hiện nay.
Triệu Thụy xác nhận địa điểm chôn giấu mảnh vỡ của Phong Thần chi thư rồi, không dây dưa nửa phút, lập tức tới nơi chôn giấu.
Mấy ngày nay, không biết nguyên nhân gì, ấn kí viễn cổ trên lưng hắn lại bắt đầu phát tác, đau rát như bốc cháy, hành hạ hắn hai đêm không ngủ, khiến hắn thực có chút khó chịu nổi.
Chỗ chôn kho báu ghi trên tàng bảo đồ là trong một cái hồ nhỏ ở ngoại ô tây nam thành phố Thương Hải, xung quanh sơn thanh thủy tú, dương liễu lả lướt, bất quá dân cư quanh đó thưa thớt, hiếm có ai đi ngang qua đó.
Triệu Thụy không khỏi cảm thán sức mạnh to lớn của thời gian, theo mốc ghi trên tàng bảo đồ, hơn ngàn năm trước, nơi này là một hòn núi nhỏ, nhưng đến bây giờ lại biến thành một cái hồ nhỏ.
Cẩn thận đánh giá xung quanh một cái, xác định không có ai ở gần đó, Triệu Thụy bèn tung mình nhảy lên, nhảy vào trong hồ, không làm bắn lên chút bọt nước nào.
Triệu Thụy nhảy vào hồ rồi không ngừng lặn xuống, nước hồ tịnh không sâu lắm, hắn rất nhanh đã lặn tới đáy hồ, nhưng hắn tịnh không ngừng lại, mà ngưng tụ chân khí ra lòng bàn tay, tiếp tục đào xuống dưới.
Một lượng lớn bùn cát được hắn moi ra, làm nước hồ vốn trong veo bị khuấy đục ngầu hết cỡ, nhưng Triệu Thụy không thèm để ý, tiếp tục moi xuống.
Rất nhanh, bùn cát xốp mềm đã bị moi ra hết, một tấm đá vuông vừa cứng vừa dày vừa nặng lộ ra.
Triệu Thụy lôi tấm đá ra, bên trong là một thông đạo sâu thẳm chỉ đủ một người đi. Trong thông đạo tối đen không có ánh sáng, cho dù sức nhìn của Triệu Thụy hơn xa người thường cũng chỉ nhìn được không xa, chỉ lờ mờ nhìn thấy đầu bên kia của thông đạo dường như có kim sắc quang mang chớp lên rồi biến mất.
Nước hồ tịnh không tràn vào thông đạo, dường như có một màn ngăn vô hình chắn cửa vào thông đạo, ngăn hết toàn bộ nước hồ ở bên ngoài.
Triệu Thụy sợ trong thông đạo đầy rẫy cơ quan, bèn trải cảm giác ra, cẩn thận thăm dò.
Chỗ phong ấn này dẫu sao cũng là đại đức cao tăng Duyên Giác thời Đường thiết lập, Duyên Giác Phật pháp tinh thâm, thần thông quảng đại, nếu quả thật có bố trí cơ quan thì người bình thường không thể chịu nổi.
Triệu Thụy phát cảm giác ra, cẩn thận thăm dò trong thông đạo, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
Sau khi cẩn thận tra xét một vòng, hắn tịnh không phát hiện trong thông đạo có cơ quan, nhưng cảm giác của hắn lại không cách nào thâm nhập vào đầu bên kia thông đạo.
Ở đó dường như có một cổ sức mạnh thuần chính cường đại phi thường ngăn cản cảm giác của hắn!
Tuy không rõ đầu bên kia thông đạo có tồn tại nguy hiểm gì không, nhưng chuyện đã đến đây, Triệu Thụy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn cũng không quá do dự, nhấc chân tiến vào thông đạo.
Trong thông đạo tối đen không có ánh sáng, im lìm, đến một chút âm thanh cũng không có, thành ra một trời đất khác.
Hắn càng tiến vào sâu, ánh kim quang yếu ớt ở đầu bên kia càng lớn hơn, sáng hơn.
Đến khi hắn đi tới cuối cùng thông đạo, một gian mật thất xuất hiện trước mắt hắn, trong mật thất, kim sắc quang mang cơ hồ lấp đầy hai mắt!
Mật thất tịnh không lớn, trên vách đá bốn bên khắc li chi lít chít đầy kinh văn Phật giáo màu vàng kim, kim sắc quang mang là từ những kinh văn này tán phát ra.
Chính giữa thạch thất có một tượng Phật bằng đá cao bằng thân người, tượng Phật bảo tướng trang nghiêm, điêu khắc sinh động như thật.
Trong tay tượng Phật cầm một trang sách mỏng giống như thạch anh, trang sách tán phát quầng sáng màu xanh nước biển, rực rỡ phi thường.
Chỉ là ánh sáng màu xanh nước biển này bị kim sắc Phạm văn áp chế, tuy rực rỡ nhưng tịnh không chói mắt.
Trên trang sách ghi li chi lít chít đầy những văn tự Khoa Đẩu. Triệu Thụy vừa nhìn đã nhận ra, những văn tự này là văn tự viễn cổ hắn đã từng thấy trong Tiên Ma lăng viên!
Trang sách của Phong Thần chi thư!
Đó nhất định là trang sách của Phong Thần chi thư!
Quả tim Triệu Thụy không khỏi cấp tốc nhảy lên mấy cái.
Tuy hắn quen thấy tiên gia pháp bảo, nhưng lực lượng ẩn chứa trong Phong Thần chi thư vẫn khiến nhịp tim hắn nhanh lên.
Phong Thần chi thư, đến thông thiên chi lộ cũng có thể phong ấn!
Trong trang sách này, rốt cuộc là ẩn chứa loại lực lượng thần kì nào!
Triệu Thụy miễn cưỡng áp chế kích động trong lòng, đi tới giữa mật thất.
Vừa bước vào mật thất, đột nhiên những kinh văn trên vách đá xung quanh mật thất bỗng toát ra ánh sáng chói mắt, khiến hắn gần như không mở mắt nổi!
Tiếp đó, tiếng tụng Phạn văn lanh lảnh như trống chiều chuông sớm vang ầm ầm bên tai hắn, khiến người ta tâm thần chấn động, đầu váng mắt hoa!
Trên thân tượng Phật bằng đá đó lại càng bắn ra khí thế thần thánh uy nghiêm, giống như sóng trào trong bão biển, cuốn tới Triệu Thụy!
Triệu Thụy lúc này cuối cùng cũng biết vì sao thông đạo bên ngoài không bố trí cơ quan trận pháp.
Thì ra, cơ quan cường đại nhất chính là trong mật thất này!
Hắn vội vàng nghiến răng, điều động chân khí trong đan điền, nỗ lực chống lại công kích của Phật lực.
Cho dù hắn là tu chân giả thực lực cường hãn, trước uy thế cường đại tuyệt luân này chỉ cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu, hít thở muốn ngừng lại, thân thể dường như không phải của mình, thậm chí một chút cử động cũng biến thành vạn phần gian nan!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi âm thầm cảm thấy chấn kinh.
Từ khi hắn bắt đầu tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, tiến vào tu chân giới, tuy gặp vô số cường địch, nhưng trước giờ chưa từng bị thúc bách đến không chút sức phản kháng như hôm nay!
Chỉ vẻn vẹn cơ quan trong mật thất đã cường đại thế này, thực lực tự thân của Duyên Giác thần tăng bố trí cơ quan lúc trước có thể thấy đã đạt đến cảnh giới khủng bố thế nào!
Nói đi nói lại, Duyên Giác thần tăng chịu phí nhiều tinh lực thế này, dùng hết toàn lực để phong ấn một trang Phong Thần chi thư, cũng đủ nói lên sự quý giá của Phong Thần chi thư!
Chỉ là, kiện thần vật này gần trong gang tấc, hắn lại không có sức để lấy.
Trong lúc Triệu Thụy dùng toàn lực kháng cự công kích của Phật lực, viễn cổ ấn kí sau lưng hắn đột nhiên sáng lên, một cơn đau đớn như bị phỏng lửa sinh ra trong ấn kí, thâm nhập thẳng vào xương tủy, thâm nhập thẳng vào linh hồn, khiến Triệu Thụy trong chớp mắt đã mồ hôi đẫm áo.
Bất quá, đi đôi với cảm giác đau đớn kịch liệt này, một cổ lực lượng thần bí mang khí tức yêu ma dày đặc từ trong ấn kí tuôn ra, hình thành một màn chắn đen như mực che xung quanh Triệu Thụy, ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.
Tiếng Phạm âm ầm ầm trong biến mất trong chớp mắt, kinh văn trên vách đá bốn bên cũng không còn chói mắt như trước nữa, đến uy nghiêm phát ra từ tượng Phật cũng yếu đi rất nhiều.
Thân thể Triệu Thụy cơ hồ bị ép khom xuống lại một lần nữa đứng thẳng dậy, sắc mặt cũng dần dần trở lại bình thường.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy có chút khó hiểu với biến hóa phát sinh trên thân thể mình.
Hắn đã trải qua rất nhiều kiếp nạn, rất nhiều lần ở lằn ranh sinh tử, nhưng ấn kí viễn cổ này trước giờ chưa từng bảo vệ hắn.
Vì sao lần nay lại sinh ra màn chắn thế này?
Viễn cổ ấn kí do viễn cổ đại yêu Bát Hoang man long lưu lại trên thân thể mình rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu bí mật?
Triệu Thụy tịnh không suy nghĩ tới cùng, bởi vì hắn biết cho dù có nghĩ nữa cũng không cách nào tìm ra đầu mối, chuyện quan trọng nhất bây giờ là lấy trang sách mảnh vỡ của Phong Thần chi thư kia.
Hắn đối chọi với Phật lực công kích, bước tới trước tượng Phật bằng đá, lấy trang Phong Thần chi thư đó ra nắm trong tay.
Trong sát na hắn lấy được Phong Thần chi thư ấy, Phạm âm ầm ầm gầm lên như sấm, kim sắc kinh văn trên vách đá bốn bên mang theo quang mang chói mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới hắn!
Tiếng nổ to lớn ầm ầm vang lên, vô số kinh văn trùng trùng đập lên vòng bảo vệ của hắn rồi nổ tung thành ngọn lửa màu vàng kim.
Cả tòa thạch thất bằng đá chấn động kịch liệt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Triệu Thụy tuy có viễn cổ ấn kí che chở nhưng vẫn cảm giác rõ ràng sự khủng bố của cơ quan do Duyên Giác thần tăng bố trí.
Nếu không có viễn cổ ấn kí này bảo vệ, chỉ sợ hắn đã bị những kinh văn đó đập thành mảnh vụn!
Triệu Thụy không muốn tiếp tục lưu lại chỗ này, hắn cũng chẳng cần cẩn thận đánh giá trang Phong Thần chi thư đã tới tay, nhét nó vào Càn Khôn giới chỉ rồi điên cuồng chạy ra ngoài.
Vòng bảo vệ do viễn cổ ấn kí sinh ra không phải do hắn khống chế, hắn không biết sẽ bảo vệ được bao lâu.
Vì vậy, hắn phải nhân lúc nó còn bảo vệ mà thoát khỏi công kích, tới nơi an toàn.
Những kim sắc kinh văn đó dường như đột nhiên có linh tính, đuổi theo phía sau Triệu Thụy, tiếp tục oanh kích.
Có một số kinh văn đập lên vách đá của thông đạo, nham thạch vỡ vụn tung tóe khắp nơi, thanh thế kinh người.
Triệu Thụy điên cuồng chạy một trận, cuối cùng cũng xông ra khỏi thông đạo chật hẹp, đến được trong hồ.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến bờ hồ, bò lên bờ.
Xoay người lại nhìn cái hồ nhỏ, chỉ thấy mặt hồ như là *** (nguyên văn chỗ này cũng là ba dấu hoa thị), không ngừng nổi lên bọt khí to lớn, cát đá bùn lầy không ngừng phun ra khỏi đáy hồ, khuấy cho nước hồ đục ngầu.
Qua một lúc, một tiếng “ầm” lớn vang lên, mặt đất rung động một cái, mặt nước bỗng hạ xuống rồi tất cả yên tĩnh lại, cũng không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Triệu Thụy phỏng đoán, những kinh văn đó đã đánh sập hoàn toàn thông đạo, nên nước hồ mới trào lên.
Bất quá, những cái này đã không còn quan hệ gì với hắn nữa cả.
Hắn đã được trang sách của Phong Thần chi thư, cũng không lưu lại ở đây bay lên không, nhanh chóng bay đi.