Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy bay khỏi tòa nhà, vạch một vòng lớn trên không, sau khi xác định không ai chú ý mới yên lặng quay lại, đáp xuống đất, rồi theo thang máy đến hiện trường kịch chiến vừa rồi.

Lúc đó, những cảnh sát đến chi viện trước đã đến không ít, đến lão Trương trong văn phòng cũng đã tới, đang bận bận bịu bịu thu dọn hiện trường.

Tố chất tâm lý của Đinh Linh tựa hồ tương đối không tệ, đã bước ra khỏi kinh khủng bất an, khôi phục trấn định như ngày thường, đang chỉ huy cảnh sát dưới quyền thanh lý hiện trường, an ủi cư dân trong tầng lầu.

“Sao bây giờ ngươi mới tới?” Đinh Linh nhanh mắt nhìn thấy Triệu Thụy đầu tiên, bèn vẫy hắn, kêu hắn lại chất vấn “Đường Lỗi gọi cho ngươi đầu tiên, nhưng ngươi gần như đến sau chót.”

“Há? Xe hơi bị hỏng nhẹ, dừng lại trên đường một lúc.” Triệu Thụy tùy ý tìm một lý do ứng phó.

“Chiếc xe đó của ngươi cũng chọn đúng lúc quá.” Đinh Linh có chút bất mãn hừ một tiếng, cũng không sinh ra bất cứ hoài nghi gì.

Với ấn tượng tồi tệ của cô với Triệu Thụy, vô luận thế nào cũng không thể liên hệ Triệu Thụy với người mang mặt nạ bạc vừa rồi.

“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Triệu Thụy tròn mắt, cố ý làm ra vẻ hết sức giật mình, dò hỏi “Hiện trường sao lại thảm thiết thế này? Mọi người rốt cuộc gặp phải hung phạm kiểu gì?”

Đinh Linh mím chặt đôi môi mỏng, không trả lời thẳng.

Bởi vì cô biết chuyện này quan hệ trọng đại, không thể tùy ý lộ ra. Nếu không, để đồn ra ngoài, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự khủng hoảng của thị dân.

Những cảnh sát khác vừa trải qua chiến đấu, mới vừa thoát chết, kinh hồn chưa định, cũng chìm trong sợ hãi và vui mừng, chẳng lòng dạ đâu mà trả lời.

Ngược lại Đường Lỗi quan hệ với Triệu Thụy tương đối mật thiết, bèn há miệng, nói hết mọi chuyện mình gặp phải cho Triệu Thụy: “Hung phạm mà bọn ta phải bắt, đúng là một quái vật khủng bố, đao thương bất nhập, đến đạn cũng vô hiệu với hắn, nếu không phải sau này đột nhiên xuất hiện một người mang mặt nạ bạc thần bí đánh chết hung phạm, bọn ta chỉ sợ…”

“Đủ rồi, Đường Lỗi.” Đường Lỗi còn chưa nói hết, Đinh Linh bỗng xụ mặt, mở miệng quát một câu, cắt ngang lời hắn “Tình huống cụ thể của vụ án này tạm thời không cho phép nói với bất cứ ai. Mọi thứ đều phải chờ báo cáo lên cấp trên đã rồi hãy nói.”

Lãnh đạo trực tiếp đã hạ lệnh ngậm miệng, Đường Lỗi tự nhiên không thể không tuân thủ, chỉ đánh nuốt lại những lời sắp nói.

Triệu Thụy vốn cũng không muốn hỏi quá nhiều thứ từ Đường Lỗi, bèn thuận nước đẩy thuyền, không tiếp tục hỏi nữa.

Thu dọn hiện trường chiến đấu xong, an ủi xong mấy cư dân gần đó, Đinh Linh dẫn những cảnh sát sống sót rời khỏi đó, hiện trường do những cảnh sát mới đến phong tỏa.

Đinh Linh trở về cục cảnh sát, kể trọn vẹn mọi chuyện xảy ra hôm nay cho cấp trên.

Do cảnh sát thương vong thảm trọng, thậm chí còn tổn thất một trung đội trưởng, vì vậy dẫn tới sự quan tâm cao độ của cao tầng cảnh sát, đối với báo cáo của Đinh Linh cũng đặc biệt trọng thị, tầng lớp cao nhất của giới cảnh sát Tân Dương, thậm chí còn gọi Đinh Linh tới, tự thân hỏi tình huống hôm nay.

Trong báo cáo của Đinh Linh xuất hiện quái vật đến súng đạn cũng không bắn chết, khiến giới cao tầng cảnh sát cảm thấy kinh ngạc.

Mà người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, càng khiến bọn họ cảm thấy thần bí mạc trắc.

Sau một phen cân nhắc cẩn thận, quan viên cao cấp nhất của giới cảnh sát Tân Dương, cuối cùng nhất trí quyết định phong tỏa nghiêm mật chân tướng vụ án này, không cho phép bất cứ ai để lộ ra ngoài, chỉ kiến lập một tiểu tổ điều tra trong đội cảnh sát, do Đinh Linh làm đội trưởng, tiếp tục thâm nhập điều tra vụ này.

Cho dù cảnh sát tận lực che giấu, bất quá trong quá trình bắt giữ tổn thất mấy cảnh sát, đây đúng là một tin lớn không cách nào áp chế được.

Giới truyền thông thành phố Tân Dương nghe phong thanh ào ào kéo tới nhân sĩ các cấp trong giới cảnh sát hỏi thăm tin tức.

Bất quá, cảnh sát đối ngoại đều nhất trí, chỉ nói sơ lược rằng cảnh sát trong khi bắt giữ một trọng phạm nguy hiểm cực điểm, gặp phải sự phản kháng điên cuồng của hung phạm, cho dù hung phạm cuối cùng bị bắn chết, nhưng nhiều cảnh sát cũng bị thương vong trong quá trình bắt giữ.

Phóng viên các phương tiện truyền thông rất bất mãn với đáp án mà cảnh sát đưa ra, cảm thấy quá trình rất không rõ ràng, lỗ hổng đầy rẫy, hi vọng cảnh sát công bố nhiều chi tiết hơn.

Thế nhưng, cảnh sát cuối cùng lại viện các loại lý do thoái thác cự tuyệt, khiến các phóng viên nghe tin mà tới vô cùng bất mãn, oán thán khắp nơi.

Kì thật, cảnh sát cũng có nỗi khổ không nói ra được, bọn họ dù sao cũng không thể nói trần trụi với phóng viên, rằng những cảnh sát đó sở dĩ hi sinh là vì gặp được một quái vật khủng bố đao thương bất nhập, mà những cảnh sát khác sở dĩ may mắn sống sót, là vì xuất hiện một quái vật khác mang mặt nạ bạc càng cường đại càng khủng bố hơn!

Trong khi bên ngoài đang loạn xà cào, Triệu Thụy lại an an tĩnh tĩnh ở trong phòng làm việc, lặng lẽ tiến hành thâm nhập điều tra con rối bằng thịt.

Hắn lăn lộn trên tu chân giới một đoạn thời gian dài như vậy, biết rất rõ ràng sau lưng con rối bằng thịt đó khẳng định ẩn tàng một yêu vật thực lực cường hãn!

Theo tình huống trước mắt mà xem, yêu vật đó chắc chắn sẽ khống chế nhiều con rối bằng thịt tạo thành nhiều huyết án đáng sợ hơn!

Bất quá, Triệu Thụy dùng Đệ nhị nguyên thần, tìm một vòng trong khu nội thành thành phố Tân Dương, tịnh không phát hiện yêu vật nào khác, thậm chí đến con rối bằng thịt cũng không phát hiện một con.

Điều này có nghĩa là, yêu vật ẩn nấp sau lưng tịnh không giấu mình trong nội thành Tân Dương, mà giấu mình ở địa phương khác!

Như vậy, do phạm vi tìm kiếm quá rộng, hắn không cách nào dùng Đệ nhị nguyên thần tìm ra yêu vật đứng đằng sau, chỉ có thể thông qua điều tra thân phận con rối bằng thịt để tìm manh mối.

Thế nhưng, vụ án này cho dù trong nội bộ đội cảnh sát cũng phong tỏa nghiêm mật phi thường, tư liệu hắn kiếm được thập phần có hạn, chỉ biết con rối bằng thịt đó vốn tên là Vương Hiển, là thôn dân thôn Giang Bình cách Tân Dương bảy mươi dặm, năm nay ba mươi lăm tuổi, trong nhà có cha mẹ.

Còn tình huống khác lại không biết được.

Triệu Thụy lên mạng tra tư liệu thôn Giang Bình, phát hiện thôn đó tuy cách Tân Dương hơn một trăm cây số, nhưng đã hết sức hẻo lánh, gần đó là dãy núi, thập phần hoang vu.

Triệu Thụy tay trái chống cằm, tay phải giữ chuột, mắt chăm chú nhìn màn hình LCD, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận xem phải làm sao đi thôn Giang Bình điều tra một lần.

Bất quá, trong chuyện này có vấn đề mang tính kĩ thuật cần phải giải quyết.

Thứ nhất, khoảng cách giữa thôn Giang Bình với Tân Dương, hắn không tìm ra thời gian.

Ngoài ra, yêu vật đó hình như không quá liên hệ với việc tìm kiếm Phong Thần chi thư, hắn không phải loại tu chân đệ tử chính phái đi trảm yêu trừ ma, không cần phải quản chuyện này, còn phải chờ thương thảo.

Trong lòng đang suy nghĩ như vậy, lúc này, Đinh Linh đột nhiên từ ngoài tiến vào, đi thẳng đến bên bàn làm việc của hắn, hai tay thọc vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Ta nghe nói, ngươi đang điều tra bối cảnh của Vương Hiển?”

Triệu Thụy quay đầu nhìn Đinh Linh một cái, Đinh Linh hôm nay mặc đồ cảnh sát, lưng ưỡn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, tỏ ra anh khí bức nhân.

Do yêu cầu tra án, thời gian cô mặc đồ cảnh sát không nhiều lắm, bất quá, mỗi lần cô mặc đồ cảnh sát đều có thể khiến mắt người ta sáng lên.

Ánh mắt Triệu Thụy hơi đánh giá trên người Đinh Linh một cái, rồi tắt trang internet, cười trả lời: “Đúng đó. Tôi cảm thấy hung phạm này có chút đặc biệt, cho nên nổi lòng hiếu kì, muốn hiểu bối cảnh của hắn.”

“Bây giờ đội cảnh sát đang kiến lập một tổ điều tra bí mật, điều tra vụ án Vương Hiển, nếu ngươi quả thật hiếu kì như vậy, đừng ngại tham gia.” “Há? Sao cô lại tìm tôi?” Triệu Thụy cảm thấy có chút bất ngờ, trong lòng hắn hết sức rõ ràng, ấn tượng của Đinh Linh với hắn trước giờ chẳng tốt lành gì, không ngờ hiện tại lại chủ động gọi hắn gia nhập.

“Vì ngươi có tiếp xúc với vụ án này, mà dưới tay ta vừa khéo lại thiếu người.” Giọng Đinh Linh lạnh nhạt chẳng chút cảm tình “Tìm một người biết chân tướng gia nhập dù sao cũng hơn người không biết gì cả. Tốt hơn một chút, chí ít tỉ lệ tiết lộ tin tức cũng nhỏ hơn rất nhiều.”

Triệu Thụy suy nghĩ, cuối cùng quyết định: “Đã như vậy thì tôi gia nhập cũng tốt.”

Đinh Linh hơi gật gật đầu, không nói gì nữa, có lẽ cũng vì chẳng muốn nói chuyện với Triệu Thụy, xoay người, trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.

Chiều hôm đó, Triệu Thụy chính thức gia nhập tổ điều tra bí mật.

Chỗ tổ điều tra họp là phòng họp tầng năm trong tòa nhà của đội cảnh sát.

Phòng họp diện tích không lớn lắm, bàn hội nghị hình bầu dục đặt ngay chính giữa, đại khái chỉ ngồi được hai ba chục người.

Bất quá, người của tổ điều tra cũng không nhiều lắm, chỉ mười mấy người, nên phòng họp này cũng chứa đủ.

Triệu Thụy lần đầu tiên tham gia hội nghị, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống rồi đánh giá mọi người tham gia hội nghị.

Thành viên tổ điều tra đều là cảnh viên trong đội cảnh sát, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đều là người sống sót trong lần kịch chiến với con rối bằng thịt lần trước, hắn căn bản là quen thuộc, Đường Lỗi cũng ở trong đó.

Tiểu tổ điều tra chủ yếu có hai phương hướng: Một là bối cảnh thân phận của hung phạm Vương Hiển, cho đến nguyên nhân không sợ súng đạn. Hướng điều tra còn lại chính là lai lịch của người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện.

Tương đối mà nói, trọng điểm của tổ điều tra thiên về người sau, bọn họ bàn luận nhiều nhất cũng là đề tài liên quan tới người mang mặt nạ bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK