Ba con quỷ lang cao tới ba mét, thân thể to lớn cường tráng, cao hơn kẻ giữ mộ hẳn một khúc, móng vuốt cực kì sắc nhọn, lấp lánh hàn quang dưới ánh đèn.
“Xé nát hắn!”
Đằng Nguyên chỉ kẻ giữ mộ một cái, trầm giọng quát một tiếng.
Ba con quỷ lang ngẩng đầu, đồng thời phát một tiếng gào rồi xông về phía kẻ giữ mộ, khí thế hùng hổ.
Đối diện với công kích của hai tu hành giả Thần Đạo giáo, kẻ giữ mộ vẫn luôn trầm mặc, không phát ra bất cứ thanh âm nào, thậm chí không có động tác thừa, chỉ đứng im giữa kho hàng không động đậy, cả người được bao phủ trong hắc bào, tỏ ra thập phần ngụy dị.
Mắt thấy hỏa diễm thái đao của Sơn Điền sắp chém tới đỉnh đầu kẻ giữ mộ, hắc bào của kẻ giữ mộ đột nhiên bay lên.
Sơn Điền chỉ cảm thấy ngân quang chớp qua một cái trước mắt, một cây thạch thương to lớn chạm khắc chú văn tinh mĩ màu bạc thò ra khỏi hắc bào không một dấu hiệu báo trước, chận lấy hỏa diễm thái đao của hắn.
“Ầm!”
Hỏa diễm thái đao trùng trùng chém lên cán thạch thương, thân thể Sơn Điền rung mạnh, hỏa diễm thái đao trong tay xém chút nữa đã bị lực phản chấn hất văng khỏi tay.
Còn như viêm lưu nóng cháy vừa rồi uy mãnh vô cùng, liền như bị gió lốc thổi qua, biến mất vô ảnh vô tung.
Kẻ giữ mộ rung cánh tay một cái, chấn Sơn Điền bay ra sau, rồi quét mạnh ngân sắc thạch thương ngang ra, ba con quỷ lang cơ hồ không kịp tránh né, bị chém thành sáu đoạn!
Hai người Sơn Điền và Đằng Nguyên đồng thời kinh hãi thất sắc.
Bọn chúng tuy đã dự liệu đến việc kẻ giữ mộ có thực lực cực kì cường hãn, nhưng hoàn toàn không ngờ lực lượng của kẻ giữ mộ lại cường đại đến mức này!
Một kích liên thủ của cả hai lại bị kẻ giữ mộ thong thong thả thả hóa giải sạch!
Trong khi hai người run trong bụng, kẻ giữ mộ đột nhiên phát động công kích.
Hắn nhấn mũi chân xuống đất một cái, cả người nhảy lên thật cao, cầm ngân sắc trường thương bổ xuống Sơn Điền với thế Thái Sơn áp đỉnh.
Thân hình kẻ giữ mộ cực kì khôi ngô, nhưng động tác của hắn lại nhanh nhẹn lẹ làng ngoài dự kiến, chớp mắt đã bổ tới trước người Sơn Điền.
Sơn Điền chỉ cảm thấy cuồng phong ập vào mặt, cơ hồ khiến hắn không thở nổi, hắn như đối mặt với một ngọn núi to lớn, không thể kháng cự!
Thế nhưng, hắn hiện giờ đã không thể tránh thoát, ngoại trừ liều mạng chống lại, không còn con đường nào khác.
Sơn Điền điên cuồng rống một tiếng, trút hết tất cả lực lượng vào trong hỏa diễm thái đao rồi chẻ mạnh vào kẻ giữ mộ.
Liệt diễm hừng hừng như muốn đốt cháy cả không khí xung quanh.
Kẻ giữ mộ mặc áo bào đen không tránh không né, tiếp tục xông vào Sơn Điền, đồng thời rung tay một cái, ngân phù thạch thương trong tay vạch một đường màu bạc trong không trung, một đỡ một khều, khều hỏa diễm thái đao của Sơn Điền bay ra.
Liền đó, kẻ giữ mộ nắm duôi ngân phù thạch thương, dùng lực xoáy một cái.
Ngân phù thạch thương lập tức cấp tốc xoay chuyển, đâm về phía Sơn Điền.
Hỏa diễm thái đao của Sơn Điền đã bị kẻ giữ mộ khều bay, cửa trống mở rộng, căn bản không cách nào phòng ngự.
“Xoạt” một tiếng, ngân phù thạch thương cấp tốc xoay chuyển đâm vào thân thể Sơn Điền, ló ra sau lưng, thọc trên thân thể hắn một cái lỗ to cỡ miệng bát.
Sơn Điền không thể tin nổi cúi đầu nhìn thạch thương đâm vào thân thể mình, lại nhìn kẻ giữ mộ trước mắt, trên mặt lộ vẻ không cam chịu.
Hắn chiến đấu với kẻ giữ mộ đến hiện tại, vẫn chưa thể thấy rõ bộ mặt thật của kẻ giữ mộ!
“Quái… vật!”
Hắn gian nan nhả ra hai chữ, rồi điên cuồng phun một ngụm máu tươi ra, nghiêng đầu, tắt thở.
Kẻ giữ mộ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Đằng Nguyên, vung vẩy thân thể Sơn Điền trên thạch thương một cái, thi thể Sơn Điền lắc lư ở đầu mũi thương, máu tươi từ trong thân thể chảy ra, thuận theo cán thương, nhỏ từng giọt xuống đất.
“Sơn Điền!”
Đằng Nguyên vừa sợ vừa giận, lớn giọng gào lên một câu, trên mặt lộ vẻ bi ai.
Hắn và Sơn Điền đều là thần quan của Bát Phan thần xã, tương giao nhiều năm, bây giờ Sơn Điền bị chết, hơn nữa thi thể còn bị lắc lư khoe khoang trên mũi thương, điều này sao không khiến hắn phẫn nộ!
“Tên khốn đáng chết!”
Đằng Nguyên chửi lớn một tiếng, rút trong túi ra một lá bùa mạnh nhất.
Lá bùa này hắn trước giờ đối địch, chưa từng dùng qua.
Một là vì hắn trước giờ chưa từng gặp địch nhân cần phải sử dụng lá bùa này, hai là thi triển lá bùa này cần phải ngưng tụ mọi linh lực của hắn.
Một khi lá bùa này khởi động, trong một thời gian ngắn hắn sẽ mất đi tất cả linh lực.
Nếu như lá bùa này không thể giải quyết địch nhân, vậy thì hắn sẽ bị đối thủ tiêu diệt.
Có thể nói, lá bùa này là chiêu sát thủ của hắn, cũng là bùa liều mạng, hắn không dám tùy ý sử dụng.
Bất quá, đến thời điểm hiện tại, hắn cũng không còn lo tới chuyện đó được nữa.
Hai ngón tay Đằng Nguyên kẹp lá bùa, ném lên không, trong miệng ngâm tụng một câu chú văn rồi quát lớn:
“Thức thần ma hổ!”
Lá bùa đó “thịch” một tiếng, ảo hóa thành một vật khổng lồ dài tới bảy mét, cao tới ba mét, xuất hiện giữa không trung.
Sinh vật này có cái đầu hổ to lớn, răng nay bén nhọn dài ra, da dẻ lại màu rỉ sắt, thân thể đầy gai nhọn.
“Đi! Tiêu diệt hắn!”
Đằng Nguyên chỉ kẻ giữ một một cái, tức giận quát.
Ma hổ phát ra một tiếng rống rung trời, làm bụi đất trên trần nhà rơi rào rào xuống, rồi mang theo một luồng cuồng phong, bổ tới kẻ giữ mộ với khí thế hung mãnh, dường như muốn xé kẻ giữ mộ thành mảnh nhỏ!
Kẻ giữ mộ lặng lẽ cắm thạch thương lên mặt đất, đứng nguyên chỗ cũ, chờ ma hổ xông tới gần.
Sau đó, hắn đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy cổ Thức thần ma hổ, giữ chặt lấy nó.
Ma hổ thể hình to lớn, cơ hồ gấp hai, ba lần kẻ giữ mộ!
Nhưng lúc này nó trong tay kẻ giữ mộ lại như một con mèo nhỏ, hoàn toàn không có sức phản kháng nào!
Kẻ giữ mộ im hơi lặng tiếng đưa tay kia nắm thân hình ma hổ, giơ lên thật cao, rồi hai tay phân ra, dùng lực xé một cái.
Thức thần ma hổ thể hình to lớn, cuồng mãnh vô cùng đó lại bị kẻ giữ mộ thẳng thừng xé thành hai nửa!
Đằng Nguyên kinh hãi muốn chết trợn tròn mắt, cơ hồ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hắn vạn vạn lần không ngờ kẻ giữ mộ này lại xích thủ không quyền mà xé rách Thức thần ma hổ của hắn!
Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào, rốt cuộc là quái vật kiểu gì mà có được lực lượng cường đại thế này!
Đằng Nguyên ngẩng đầu nhìn kẻ giữ mộ, trong lòng bị sự sợ hãi lấp đầy, mọi linh lực của hắn đã dùng hết cho lá bùa cuối cùng này rồi.
Trong thời gian ngắn, không có cách nào khôi phục lại.
Hắn bây giờ yếu ớt như một người bình thường, lấy gì ngăn cản công kích của kẻ giữ mộ?
Đằng Nguyên bây giờ cơ hồ tan gan nát mật, hắn từ từ lui lại sau, hi vọng có thể rời xa kẻ giữ mộ đáng sợ này.
Kẻ giữ mộ lại nhổ ngân phù thạch thương lên lần nữa, từng bước bước lại gần.
Tiếng bước chân nặng nề như nhịp trống vang lên, nện vào trong lòng Đằng Nguyên, khiến đấu chí của hắn sụp đổ triệt để.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, như người chết đuối, hi vọng lúc này có người có thể cứu hắn một mạng.
Trong lúc hắn quay đầu, hắn vô ý phát hiện ra bóng dáng Lương Đông Hải.
Lương Đông Hải đã cầm lấy cái cặp da chứa bảo vật không biết từ lúc nào, lặng lẽ lui ra cửa sau của kho hàng, mắt thấy sắp thoát ra khỏi cửa sau.
Trong lòng Đằng Nguyên vô cớ dâng lên một cổ oán hận, hắn oán hận Lương Đông Hải bình chân như vại, thấy chết không cứu.
Tuy hắn cực kì rõ ràng, Lương Đông Hải kì thật là bị hắn bức bách mới không thể không tham gia hành động trộm mộ lần này, quan hệ giữ bọn hắn thậm chí có thể gọi là cừu địch.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại oán hận.
“Lương Đông Hải! Ngươi sao lại không động thủ?”
Đằng Nguyên trừng mắt nhìn Lương Đông Hải, rống lên một tiếng.
Lương Đông Hải nghe tiếng quay đầu lại, hung ác nhìn Đằng Nguyên một cái.
Thật ra lúc ban đầu hắn đã chuẩn bị liên thủ với đám Đằng Nguyên đối địch, dẫu sao, hắn cũng không muốn chết trên tay kẻ giữ mộ, tuổi đã lớn, dù sao cũng sợ chết một chút.
Thế nhưng, thực lực của kẻ giữ mộ vượt xa lắc dự liệu của hắn.
Hắn còn chưa kịp ra tay, Sơn Điền đã bị tiêu diệt, Đằng Nguyên cũng không có cách nào đối phó với kẻ giữ mộ.
Thế là, hắn nhanh chóng thay đổi chủ ý, lặng lẽ nhặt cặp da chứa bảo vật, bắt đầu chạy đi. Bảo vật trong cặp da quý giá dị thường, liên quan đến tính mạng người thân cả nhà hắn, không thể vứt bỏ.
Mắt thấy sắp rời khỏi kho hàng, không ngờ Đằng Nguyên lại kêu lên làm lộ hành tung của hắn!
Trong lòng Lương Đông Hải càng thêm oán hận Đằng Nguyên, nhưng hắn tịnh không đáp lại, dưới chân không ngừng, mở cửa sau kho hàng, lách người xông qua.
Đằng Nguyên đã chết chắc rồi, hắn không cần phải nói chuyện với một người chết, giữ mạng mình trước là quan trọng nhất.
“Người nhà của ngươi còn trên tay ta! Ta chết rồi, cả nhà ngươi phải chôn theo cùng ta…”
Đằng Nguyên ác độc lớn giọng nguyền rủa, tiếng còn chưa dứt, thạch thương của kẻ giữ mộ đã gào rít xuyên qua ngực trái hắn, cắm sâu vào đất, đóng đinh cả người hắn trên mặt đất.
Đằng Nguyên kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, quả tim bị thạch thương đập nát vụn, máu tươi phun ra khỏi ngực.
Hắn đứt hơi rất nhanh, biến thành một thi thể lạnh băng.
Kẻ giữ mộ lạnh lùng rút thạch thương ra khỏi mặt đất, rồi đuổi theo sau Lương Đông Hải.
Thi thể Sơn Điền và Đằng Nguyên xỏ xâu trên thạch thương, từ xa nhìn lại giống như một xâu thịt đầm đìa máu!