Sau khi Thi Trí rời khỏi sòng bạc, trong lòng đã nổi sát cơ với Vi gia.
Tuy Vi gia tịnh không phải trực tiếp đối đầu với Thi gia, nhưng do Vi gia thuê tới sát thủ của Sơn Lão ám sát đoàn, kết quả dẫn tới Thi gia tổn thất năm đệ tử ưu tú.
Điều này đối với Thi gia mà nói, đúng là một đả kích khá lớn.
Lão phải lấy máu trả máu mới có thể phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Lão đã quyết định, trực tiếp giết vào Vi phủ, bức cao tầng Vi gia phải dẫn sát thủ của Sơn Lão ám sát đoàn ra.
Thi Trí bèn ra lệnh cho Thi Long mang mình tới Vi phủ.
Trong lòng Thi Long đã đoán ra Thi Trí muốn làm gì, trong lòng hắn tịnh không phản đối, nhưng cảm thấy phải báo trước cho Hồ Kinh Vĩ một tiếng.
Dẫu sao Liên Đảo là địa bàn của Hồ Kinh Vĩ.
Bất quá, Thi Trí tựa hồ không có ý làm chuyện đó, Thi Long cũng đành bỏ qua, bèn lái xe, thành thành thật thật chở Thi Trí tới cổng Vi phủ.
Từ khi Vi gia khai chiến với Hồ gia, Vi lão thái gia bố trí hệ thống bảo vệ nghiêm mật trong Vi phủ, không bước chân ra khỏi cửa, để phòng bị ám sát. Tường vây xung quanh Vi phủ đều nâng cao thêm bốn mét, cứ cách một đoạn ngắn lại đặt một camera bí mật, giám sát mật thiết có ai leo tường vào không.
Cổng chính Vi phủ cũng đổi thành thép ròng, vừa dày vừa nặng, trạm gác hai bên cổng tăng thêm năm bảo vệ, hơn nữa toàn bộ đều có súng ống.
Bên trong Vi phủ càng đầy cảnh khuyển. Bảo vệ cầm súng tuần tra 24/24.
Bởi vì có hệ thống bảo vệ nghiêm mật như vậy, khi Thi Trí từ trên xe xuống, còn chưa kịp tới gần cổng Vi phủ, bảo vệ Thi gia đã phát hiện ra lão.
Bảo vệ cảnh giác chăm chú nhìn lão già đột nhiên xuất hiện này, nghiêm giọng quát hỏi: “Đứng lại! Ngươi là kẻ nào! Đến đây làm gì?”
Vẻ mặt Thi Trí không chút biểu tình, làm như hoàn toàn không nghe thấy, đi thẳng tới trước.
Những bảo vệ trong vọng gác thấy vậy, cảm thấy rất không đúng, bèn xông ra khỏi trạm gác, rút súng ngắn ngắm vào Thi Trí, quát: “Ngừng lại, mau ngừng lại! Nếu không chúng tôi nổ súng!”
Thi Trí liếc năm bảo vệ một cái, cười lạnh một tiếng, rồi tiện tay vung một cái, năm luồng sét màu tím bắn ra, trong chớp mắt đã bắn lên người năm tên bảo vệ.
Thân thể năm bảo vệ nổ tung ra trong chớp mắt, hóa thành mưa máu đầy trời, rơi trên đất.
Cảnh tượng thảm liệt này được camera ở cổng ghi lại hoàn chỉnh, truyền vào trên màn hình giám sát trong Vi phủ.
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt trắng bệch bò trên mặt đất không ngừng nôn ói.
Bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng khủng bố như vậy.
Qua hẳn một lúc, chủ quản bảo vệ mới tỉnh táo lại, dùng sức ấn chuông báo động.
Tiếng chuông báo động đinh tai vang vọng trong Vi phủ diện tích rộng lớn.
Bảo vệ Vi phủ nghe tiếng chuông cảnh báo xong, nhao nhao rút vũ khí, xông ra khỏi các kiến trúc, lao về phía Thi Trí.
Thi Trí tự nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông cảnh báo của Vi phủ.
Bất quá, lão tịnh không lui lại, mà bước tới trước cánh cổng bằng thép, rồi nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào cánh cổng đang đóng chặt.
“Ầm”
Theo một tiếng vang lớn, cánh cổng nặng mấy chục tấn bay lên như tờ giấy, chỗ bị vỗ trúng lõm sâu vào, hình thành một dấu tay thật sâu.
Bảy tám bảo vệ mới vừa xông ra trước cổng lại gặp xui xẻo, trong chớp mắt bị cánh cổng bay tới đập cho máu thịt tung tóe.
Cánh cổng thép bay mấy chục mét, tới cạnh hồ phun nước mới rơi xuống, đập cho hồ phun nước nát nhừ.
Những bảo vệ đó thấy vậy không khỏi kinh hãi thất sắc, không biết lão già đó làm sao có lực lượng lớn như thế, lại đập một cánh cửa nặng bay xa như vậy.
“Nổ súng! Nổ súng!”
“Bắn lão!”
“Bắn lão thành tổ ong đi!”
“…”
“…”
Đám dội trưởng bảo vệ lớn giọng la quát, ra lệnh cho thủ hạ.
Một hai trăm bảo vệ bao vây Thi Trí tầng tầng lớp lớp, rồi ra sức khai hỏa.
Các loại vũ khí dài ngắn, súng lục, tiểu liên, thậm chí AK 47, nhất tề phun ra lưỡi lửa.
Tiếng súng dày đặc vang lên, liên miên bất tuyệt, đạn bắn vào Thi Trí như mưa.
Trên mặt Thi Trí lộ ra nụ cười khinh thường, đứng yên bất động, ngón tay chỉ vạch ra trước một vòng tròn.
Những viên đạn bắn lão, khi tới cách lão khoảng hai mét, giống như va phải một bức tường vô hình, toàn bộ đều dừng lại trên không, không thể nào tiến lên một bước!
Gần hai trăm bảo vệ không khỏi đồng loạt biến sắc.
Đoạn phim kinh điển trong Ma trận xuất hiện trên thực tế, hơn nữa còn xảy ra trên người họ, đó tuyệt đối là một cơn ác mộng khủng bố nhất!
Sĩ khí của bọn họ bắt đầu dao động, có một số người đã chuẩn bị tư thế, sắp sửa bỏ chạy.
Bất quá, Thi Trí không cho họ cơ hội.
Lão chầm chậm đưa ra một ngón tay, rồi búng nhẹ một cái, gần vạn viên đạn ngừng xung quanh lão liền bắn ra sau, tốc độ bắn còn muốn nhanh hơn mười lần so với lúc bắn từ súng ra!
Tiếng kêu thảm thê lương liền vang lên, những bảo vệ bao vây quanh Thi Trí, cơ hồ trong chớp mắt đã bị đạn mình bắn ra biến thành tổ ong.
Gần hai trăm người, không ai sống sót.
Thi thể cơ hồ chất thành một ngọn núi nhỏ, máu tươi từ lỗ đạn cuồn cuộn chảy ra, sau cũng hợp thành một khe nhỏ, chảy vào hồ phun nước, nhuộm nước hồ thành màu đỏ máu.
Thi Trí giống như vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm, lão phủi phủi tay, mặt không biểu tình bước qua thi thể, bước về phía biệt thự chủ của Vi phủ.
Lần này lão đến là để lập uy.
Lão phải nói cho mọi người, dám đối đầu với Thi gia, kết cục sẽ như vậy!
Cho nên, lão hạ thủ tuyệt không dung tình!
Trong phòng giám sát, mấy viên bảo vệ phụ trách giám sát nhìn thấy cảnh đó, sớm đã sợ tới mức tan gan nát mật, tiểu tiện ướt quần.
Trong mắt bọn họ, lão già xông vào đây đã không phải là người, mà là một ác ma đến từ địa ngục!
Bọn họ co rúm trong phòng giám sát, khắp người run rẩy, không dám bước ra, thậm chí không dám phát ra thanh âm, sợ một tiếng ho của mình trong phòng giám sát sẽ làm lão già đó chú ý.
Bọn họ chỉ hi vọng, sau khi lão già đó làm xong việc, đừng chém tận giết tuyệt, tha cho họ một cái mạng!
Còn như chức trách bảo vệ cha con họ Vi của họ, lúc này sớm đã bị vứt tới cửu tiêu vân ngoại rồi.
Mạng mình dù sao cũng giá trị hơn mạng người khác một chút.
Vi lão thái gia lúc này ở trong thư phòng, cũng đã nghe thấy tiếng chuông cảnh báo.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lão giật mình, vội vàng gọi con lại hỏi.
“Dường như có người xâm nhập.” Vi Hiên chạy tới phòng, trả lời cha. “Bất quá, ba cứ an tâm đi, biện pháp bảo vệ của nhà chúng ta rất nghiêm mật, hẳn phải bảo đảm được an toàn.”
“Bảo đảm an toàn?” Vi lão thái gia trầm mặt, từ từ nói “Chỉ mong như vậy.”
Nếu như là sát thủ bình thường, lão tịnh không lo lắng, lão lo nhất là những kì nhân dị sĩ ấy.
Những người đó ra tay, cho dù có nhiều bảo vệ hơn cũng chẳng ăn thua gì!
Vi Hiên an ủi: “Ba, Vi phủ chúng ta có gần hai trăm bảo vệ, hơn nữa còn mang theo vũ khí, thậm chí cả vũ khí hạng nặng. Cho dù có người xâm nhập thật đi nữa, hỏa lực mạnh như vậy cũng đủ để tiêu diệt đối phương, ba không cần lo lắng làm gì.”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt, một tiếng “ầm” vang to lên, vách tường phòng bị lực lượng to lớn đánh sập, gạch ngói bay tung, vôi vữa rơi đầy, một bóng người từ ngoài bay vào, nặng nề rơi trước mặt Vi Hiên và Vi lão thái gia.
Hai người nhảy dựng lên, cẩn thận nhìn lại, thấy người bay vào đó lại là chủ quản bảo vệ của Vi phủ!
Chủ quản bảo vệ mặt toàn là máu, thân thể vặn vẹo thành một hình dạng kì quái, sớm đã tắt thở, hiển nhiên là bị người ta ném vào.
Hai người liền kinh hãi thất sắc, sợ tới mức tay chân phát lạnh, run lên cầm cập.
Đến chủ quản bảo vệ cũng đã chết, có nghĩa là phòng ngự của Vi phủ bọn họ đã sụp đổ hoàn toàn!
Rốt cuộc là ai có lực lượng lớn như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã đột phá phòng ngự của gần hai trăm bảo vệ, giết thẳng tới đây?
Hai người Vi lão thái gia và Vi Hiên chăm chăm nhìn chỗ tường bị sụp, chờ địch nhân xuất hiện.
Qua một lúc, một lão già mặt mũi ốm nhom, khí độ bất phàm, để hai tay sau lưng từ từ bước vào.
“Các ngươi là Vi Hiên và Vi lão thái gia phải không?” Lão già đó lạnh lùng hỏi.
“Không… không sai.” Vi Hiên hơi lắp bắp nói, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự khó tin một lão già tay không tấc sắt như vậy lại trực tiếp giết tới trước mặt!
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Ta là trưởng bối của Thi gia Thượng Hải.” Thi Trí lạnh nhạt nói “Ta có vài hậu bối bị Ám ảnh thích khách các ngươi thuê tới giết, hôm nay cố ý tới đòi công đạo cho chúng.”
“Ám… ám ảnh thích khách?” Vi Hiên hơi khó hiểu. Hắn tịnh không hiểu giao dịch giữa cha mình và Uy Kim “Chúng tôi tịnh không thuê ám ảnh thích khách nào cả. Người của Thi gia các ngươi đều lợi hại như vậy, chúng tôi tránh còn không kịp, làm sao mà giết!”
“Thật sao?” Khóe miệng Thi Trí nhếch lên một nụ cười trào phúng, hoàn toàn không tin lời Vi Hiên.
Lão duỗi một ngón tay, tùy ý chỉ vào Vi Hiên một cái, một luồng sét bắn ra, lập tức khoét một lỗ lớn trên bắp đùi Vi Hiên!
Vi Hiên đau đớn lớn giọng kêu thảm, thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn ôm lấy chân, dùng giọng khóc trời trách đất nói: “Chuyện… chuyện đó không liên quan tới chúng tôi! Tôi không biết, thực sự không biết chuyện này!”
Thi Trí cảm thấy thần tình Vi Hiên tựa hồ không phải giả, bèn chuyển ánh mắt lên người Vi lão thái gia.
“Hắn đã không biết, vậy ngươi nhất định phải biết.”
Vi lão thái gia sợ hãi nhìn Thi Trí, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… tôi biết. Thế nhưng, chuyện này không liên quan tới tôi. Tôi không có năng lực thuê Ám ảnh thích khách đó.”
“Vậy rốt cuộc là ai?”
“Uy Kim! Đổ vương Las Vegas Uy Kim!” Vi lão thái gia vì muốn sống, nói hết toàn bộ những gì mình biết ra “Hắn muốn trừ diệt Hồ Kinh Vĩ, đoạt sòng bạc của Hồ gia ở Liên Đảo, cho nên thuê ám ảnh thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn!”
Ánh mắt sắc bén của Thi Trí nhìn chăm chăm Vi lão thái gia một hồi, xác định không nói dối, bèn hỏi tiếp: “Uy Kim hiện ở đâu? Đi đâu để tìm hắn?”