Triệu Thụy lặng lẽ lấy từ Càn Khôn giới chỉ ra Cửu Tiêu Lôi Đình thương.
Sau đó, hắn nín thở, cả người như một chiếc lá, nhẹ nhàng bay về hướng Tát Tân.
Do khí tức của hắn đã được Minh Linh mặt nạ ẩn giấu hoàn toàn, nên nếu không tận mắt nhìn thấy, Tát Tân căn bản không cách nào phát hiện ra.
Triệu Thụy cẩn thận dè dặt tiếp cận Tát Tân, không dám phát ra chút âm thanh nào, càng không dám sơ suất chút nào.
Tát Tân chính là Sát thủ chi vương, muốn tiến hành đánh lén hắn, đúng là khó như lên trời.
Chỉ hơi có một chút bất ngờ nào đó, kế hoạch đánh lén của hắn sẽ thất bại ngay.
Triệu Thụy vừa nhanh chóng vừa thận trọng tiến lại gần Tát Tân, cuối cùng cũng đến được phía sau Tát Tân.
Hắn trút hết tất cả chân khí vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương, sau đó đâm mạnh một cái vào sau lưng Tát Tân!
Điện quang cường đại từ trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương bắn ra, nặng nề đập lên lưng Tát Tân!
Tiếng sét ầm ầm vang lên, không ngừng vang vọng trong lòng núi lửa!
Tát Tân bị trọng thương trong trận chiến đấu với Dung Nham Yêu Hổ, cảm giác đã chậm chạp hơn rất nhiều.
Hắn bất ngờ không kịp phòng bị, liền bị điện quang cuồng bạo đánh trúng!
Tát Tân la thảm một tiếng, cả người rơi xuống như một phiến đá, đập lên mặt đất lưu lại một lỗ hổng hình người thật sâu.
Triệu Thụy không cho Tát Tân bất cứ cơ hội lấy hơi nào, hắn múa Cửu Tiêu Lôi Đình thương, ngâm tụng viễn cổ chú văn, thi triển pháp chú – Tử Điện Lôi Xà, đập từng luồng sét tím to lớn xuống dưới.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Tát Tân đã chịu mấy chục luồng sét hung mãnh đánh trúng.
Tát Tân đã bị trọng thương trong trận chiến với Dung Nham Yêu Hổ, bây giờ lại bị Triệu Thụy đánh điên cuồng như vậy, thương thế càng thêm nghiêm trọng, thậm chí đến cả nguyên thần cũng bị thương.
Hắn tụ tập linh lực còn lại trong cơ thể, hình thành một tầng phòng ngự, ngặn chặn công kích của Triệu Thụy.
Sau đó, hắn bò từ dưới hố sâu lên một cách khó khăn.
Hắn ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cơ hồ phun ra lửa.
Nếu như không phải sát thủ mang mặt nạ bạc âm hiểm giảo hoạt này dẫn dụ hắn tới đây, làm sao hắn lại xung đột với Dung Nham Yêu Hổ, đánh tới mức lưỡng bại câu thương?
Hắn làm sao lại bị người ta đánh lén thành công, liên tiếp bị trọng thương?
Tát Tân hắn uy chấn Trung đông mấy trăm năm, giết người vô số, trước giờ chưa từng thất thủ.
Hôm nay lại bị một hậu bối đánh lén thành công, thảm hại tới mức này, đối với hắn mà nói đúng là kì sỉ đại nhục!
Tát Tân hận không thể phân thây sát thủ mang mặt nạ bạc này làm vạn mảnh.
Thế nhưng, lí trí nói với hắn, bây giờ tốt nhất là nhanh chóng chuồn đi, hơn nữa còn càng xa càng tốt.
Bởi vì, với trạng thái trước mắt của hắn, muốn chiến thắng sát thủ mang mặt nạ bạc này, cơ hồ không có khả năng gì!
Tát Tân không thể không cố nén ác khí trong lòng, khởi động thân hình, vừa tránh né công kích của Triệu Thụy, vừa liều mạng chạy trốn.
Triệu Thụy đuổi theo phía sau Tát Tân, đuổi riết không tha, hi vọng lần này có thể diệt trừ Tát Tân.
Cơ hội tốt thế này, một khi bỏ lỡ, sẽ không có lần thứ hai nữa.
Chờ tới khi thân thể Tát Tân khôi phục, vậy sự trả thù sẽ hết sức đáng sợ.
Thế là Triệu Thụy thi triển hết bản lĩnh toàn thân, tiến hành truy sát Tát Tân.
Tát Tân bị Triệu Thụy đuổi cơ hồ không còn đường chạy, hắn biết, muốn sống sót thì phải rời khỏi Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Thế là, hắn triển động thân hình, nhanh chóng bay lên cao.
Khi hắn bay lên tới độ cao năm trăm mét, trận pháp to lớn đó lại khởi động, hình thành lồng chắn chụp xuống.
Tát Tân gấp rút trong lòng, nếu hắn không thể thoát khỏi cái lồng này, chỉ sợ chỗ này sẽ thành mồ chôn của hắn!
Hắn vội vàng ngưng tụ tất cả chân khí trong cơ thể vào chủy thủ, tiến hành toàn lực xung kích, thử đột phá lồng chắn.
Chủy thủ trong suốt chém lên cái lồng, phát ra tiếng động rung trời.
Cả cái lồng do tia sáng hợp thành cũng rung lên kịch liệt.
Triệu Thụy không muốn Tát Tân chạy đi như vậy.
Hắn vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương, ngâm tụng viễn cổ chú văn, triệu hoán từng con Tử Điện Lôi Xà hung mãnh, tiên tiếp không ngừng đập vào Tát Tân, hi vọng có thể đập chết Tát Tân trước khi hắn ta thoát khỏi lồng chắn.
Tát Tân nghiến chặt răng, cố chịu đựng Triệu Thụy oanh kích, đồng thời không ngừng oanh kích lên lồng chắn.
Đây là một cuộc chạy đua với thời gian.
Nếu như Tát Tân có thể thoát khỏi lồng chắn trước khi lực lượng tiêu hao hết, vậy hắn sẽ có hi vọng sống sót chạy thoát, sau này còn có cơ hội quật khởi trở lại.
Nếu hắn không thể thoát ra trước khi kiệt lực, vậy thì chỉ có một kết quả: hắn bị Triệu Thụy đập chết!
Triệu Thụy cũng hết sức rõ ràng chỗ này, vì vậy, toàn lực công kích, không chút lưu tình, một khi thả hổ về rừng, sẽ dẫn tới hậu họa vô cùng.
Tát Tân điên cuồng đập lên cái lồng, do khi Tát Tân đánh nhau với Dung Nham Yêu Hổ, sóng xung kích sinh ra có ảnh hưởng lớn với trận pháp.
Những tảng đá cho tới tượng đá tạo thành trận pháp đều bị nứt nẻ.
Vì vậy, cái lồng ánh sáng do trận pháp tạo thành đã bị yếu đi nhiều.
Khi Tát Tân cơ hồ kiệt lực, cái lồng ánh sáng này cuối cùng cũng không chịu nổi xung kích của Tát Tân, bị đột phá!
Tát Tân đánh vỡ được cái lồng, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, nhanh chóng triển động thân hình, tăng hết tốc độ chạy đi.
Triệu Thụy đuổi theo phía sau Tát Tân, toàn lực truy sát một trận, tuy khiến Tát Tân trọng thương, nhưng cuối cùng lại để hắn chạy thoát.
Triệu Thụy tuy cảm thấy hơi đáng tiếc, bất quá dù sao cũng đạt được mục tiêu mình đã đặt ra.
Với thương thế của Tát Tân, không có mấy năm thời gian, chỉ sợ khó lòng khôi phục trạng thái trước kia.
Mà trong mấy năm này, chỉ cần hắn nỗ lực khổ luyện Bát Hoang lục tiên quyết, hẳn sẽ có thể đột phá Luyện Thần hậu kì, tiến vào cảnh giới Phân Thể tiền kì.
Đến lúc đó thực lực của hắn và Tát Tân cách biệt không bao nhiêu, giao thủ lần nữa sẽ thu thập Tát Tân.
Triệu Thụy từ từ đáp xuống, trở về trong lòng núi lửa, ngừng lại trước tượng đá.
Sau đó hắn cẩn thận thu lấy trang Phong Thần chi thư trong tay tượng đá.
Trong lòng hắn đầy mừng rỡ.
Trang Phong Thần chi thư thứ ba cuối cùng cũng đến tay, hắn lại tiến thêm một bước lớn về phía mục tiêu!
Sau này trong một đoạn thời gian rất dài, lúc tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết sẽ không phải khổ sở vì viễn cổ trớ chú nữa.
Triệu Thụy lật qua lật lại trang Phong Thần chi thư vài lần, sau đó bỏ vào trong Càn Khôn giới chỉ, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, hắn phát hiện trong dung nham tựa hồ có thứ gì đó tồn tại.
Triệu Thụy hạ độ cao, chống chọi với cái nóng, bay tới trên nham tương, cẩn thận kiểm tra.
Hắn phát hiện trong nham tương lại có một quả cầu to cỡ quả bóng bowling đang lơ lửng.
Quả cầu này thoạt nhìn như một viên nham thạch bị nung nóng đỏ, bên ngoài đầy những khe nứt như mạng nhện.
Trong khe nứt thỉnh thoảng có ngọn lửa phun ra.
Nếu không nhìn kĩ, quả thật không thấy nó khác gì với nham tương bình thường.
Bất quá, Triệu Thụy lại hết sức rõ ràng, quả cầu này tịnh không bình thường, mà là nội đan mà Dung Nham Yêu Hổ tu luyện nhiều năm mới hình thành nên.
Yêu thú đạt tới Hợp Thể kì, dù phóng mắt cả tu chân giới cũng đều rất hiếm hoi, thuộc loại yêu thú thượng đẳng.
Mà nội đan của loại yêu thú này lại càng ngàn vàng không đổi được.
Nếu có thể lợi dụng tốt, có lẽ sẽ tăng gia chân khí của hắn thêm nhiều, gia tăng tốc độ tu luyện của hắn, để hắn tiến vào Phân Thể tiền kì sớm hơn.
“Thu hoạch ngoài ý muốn.”
Triệu Thụy nhặt viên nội đan đó từ trong dung nham lên, bỏ vào trong Càn Khôn giới chỉ, sau đó vừa lòng hả dạ bay ra khỏi núi lửa, trở về Liên Đảo.
o0o
Ở cách Liên Đảo mấy trăm hải lý, một chiếc du thuyền tu nhân sang trọng đang neo đậu trên mặt biển.
Uy Kim, đổ vương của Las Vegas đang ẩn thân ở đây.
Hắn đang nằm trên ghế sofa da dê dễ chịu, vừa uống rượu ngoại vừa nhàm chán coi TV.
Uy Kim đã ở đây mấy ngày rồi, thật sự muốn kiếm một cô gái tóc vàng bốc lửa để phát tiết một phen.
Thế nhưng, hắn phải cố gắng nhịn sự ham muốn mãnh liệt trong lòng.
Bởi vì, bên ngoài thực quá nguy hiểm, hắn không dám để lộ hành tung của mình ra cho bất cứ ai không đáng tin.
Hi vọng duy nhất bây giờ của Uy Kim, chính là Sát thủ chi vương Tát Tân có thể nhanh chóng giải quyết sát thủ mang mặt nạ bạc, để hắn thoát khỏi cái nhà tù sang trọng này.
Uy Kim không hề hoài nghi thực lực của Tát Tân, thứ duy nhất hắn cần phải suy nghĩ là Tát Tân cần bao lâu thời gian mới có thể diệt trừ sát thủ mang mặt nạ bạc đáng chết đó.
Chỉ cần diệt trừ sát thủ mang mặt nạ bạc, Hồ gia Liên Đảo sẽ mất đi vương bài sau lưng, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì nữa.
Đến lúc đó, hắn đánh sập Hồ gia, thu lấy hết toàn bộ cơ nghiệp ngành cờ bạc giải trí của Hồ gia ở Liên Đảo, sẽ là một sự tình mĩ diệu biết bao!
Uy Kim đang ảo tưởng về tương lai tươi đẹp ở đó.
Đột nhiên, cửa khoang thuyền bị một luồng sức mạnh đánh bay đi.
Tiếp đó, một bóng người đầy máu me xông vào.
Uy Kim cẩn thận đánh giá một phen, không khỏi giật nảy mình.
Vị khách không mời này lại là Sơn Lão đời thứ ba của Sơn Lão ám sát đoàn, Tát Tân!
Uy Kim cơ hồ không dám tin vào mắt mình!
Uy danh của Tát Tân đã vang vọng ở Trung đông và Âu châu mấy trăm năm.
Chỉ cần nhắc tới Sát thủ chi vương Tát Tân, cơ hồ ai ai cũng sợ hãi biến sắc.
Trong lòng hắn, Tát Tân đúng là một tồn tại giống như tử thần.
Thế nhưng hiện tại Tát Tân lại chạy tới thuyền một cách thảm hại như vậy, hơn nữa trên người còn bị trọng thương!
Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Uy Kim vội vàng xông lên, đỡ Tát Tân lên nằm trên sofa, sau đó gấp gáp hỏi: “Sơn Lão tôn kính, ngài rốt cuộc đã gặp phải chuyện đáng sợ gì?”
Tát Tân thở dốc, nghiến răng nói: “Ta rơi vào cạm bẫy của sát thủ mang mặt nạ bạc, bị hắn đánh lén, chịu trọng thương, không có mấy năm thời gian chỉ sợ khó khôi phục lại trạng thái ban đầu.”
Trên mặt Uy Kim không khỏi biến sắc, lạc giọng nói: “Sát thủ mang mặt nạ bạc lợi hại vậy sao! Không ngờ cả ngài cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Thực lực của hắn thua xa ta, chỉ là ta quá tự phụ, quá sơ suất! Mà cạm bẫy hắn thiết kế quá xảo diệu!” Trong ngữ khí của Tát Tân mang theo vài tia hối hận.
Cơ bắp trên mặt Uy Kim co rút lại một cái.
Một con cáo già sống mấy trăm năm, lại bị một hậu bối cắn một miếng, quả thật là lật thuyền trong cống rãnh .
Bây giờ, sát thủ mang mặt nạ bạc không chết, trái lại Tát Tân bị trọng thương, mộng đẹp của hắn đã vỡ tan triệt để, đừng nói tiếp lấy tập đoàn giải trí của Hồ gia ở Liên Đảo, đến cái mạng nhỏ của mình có giữ được không cũng khó nói lắm.
Một khi để sát thủ mang mặt nạ bạc tìm tới chỗ nấp, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Mồ hôi trên trái Uy Kim tuôn ra ào ạt.
Hắn không ngừng đưa khắn tay lau, đồng thời suy nghĩ phải đi đâu tránh mới tốt.
Lúc này, Tát Tân lại mở miệng nói: “Uy Kim, ngươi trước tiên đưa ta về, chờ ta dưỡng thương xong sẽ lại báo thù. Thực lực của sát thủ mang mặt nạ bạc đó thua xa ta. Lần này tuy may mắn thắng được ta, nhưng chỉ cần thực lực của ta khôi phục lại, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của ta. Đến lúc đó ta sẽ cho hắn toái thi vạn đoạn, thi cốt vô tồn mới giải được nỗi hận trong lòng ta!”
Uy Kim vừa nghe, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Hắn đang buồn rầu vì không có chỗ trốn, bây giờ Tát Tân bảo hắn đưa về, hắn sẽ mượn cơ hội này mà ở lại tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn.
Không có chỗ nào an toàn hơn nơi đó cả.