Mất thêm hai ngày nữa, bọn họ lúc này đã tới được mục đích của chuyến đi này – Vĩnh Đống Phong đã xuất hiện ở xa xa tại trước mắt bọn họ.
“Sắp tới Vĩnh Đống Phong rồi” Đổng Tú Linh phi hành tốc độ chậm lại nhìn Triệu Thụy hỏi: “Mấy ngày nay ngươi có nghĩ ra hay không một biện pháp gì có thể tránh đi thủ vệ huyền băng cự nhân, lẻn vào trong Băng Tinh Thần Điện?”
“Không có” Triệu Thụy trả lời vô cùng rõ ràng.
“Vậy, làm sao bây giờ? Ngươi không phải là muốn ngông nghênh xông vào đó chứ?”
Triệu Thụy cười nói: “Ta cũng có suy nghĩ qua điều đó, nhưng phỏng chừng mấy tên huyền băng cự nhân kia sẽ không mời ta đi vào mà là đem ta đánh cho một trận sau đó một cước đá bay ta ra ngoài … là có thể xảy ra”
Đổng Tú Linh sẳng giọng: “Việc này phi thường nhức đầu rồi mà ngươi còn cười được, ngươi cũng thật là lạc quan a”
Triệu Thụy nhún vai nói: “Xe đến trước núi ắt phải có đường, bằng không như thế nào ta cũng không khóc, cho dù ta có khóc đi nữa cũng không tiến vào được thần điện a”
Đổng Tú Linh đôi mắt xinh đẹp lườm một cái nói: “Ngươi bắt đầu ba hoa rồi, sao không tự mình nghĩ biện pháp đi”
Triệu Thụy thu hồi lời không đứng đắn, bắt đầu rơi vào trầm tư. Một bên tỉ mỉ cân nhắc một bên khống chế tường vân chậm rãi tiến về phía trước. Đột nhiên trên Băng Nguyên vang lên thanh âm ầm ầm ầm, phảng phất như bị một trận động đất.
Triệu Thụy lực chú ý phân tán xuống phía dưới nhìn lại, chỉ thấy hơn một ngàn con băng thú, nhưng chỉ có con đầu đàn trên đầu mọc trường giác, bốn vó cao hơn 7, 8 thước, thân thể tráng kiện hiện lên màu cam. Từ biên giới chạy như điên mà đến giống như vạn mã cất vó.
“Đó là sinh vật đặc hữu trên Băng Nguyên tên là Thấu Ảnh Tê Ngưu” Đổng Tú Linh giải thích, “Loại Tê Ngưu này da thịt rất dày, cho dù là Nhất Trọng Thiên tiên ma nếu bị chúng nó đụng một cái cũng chẳng dễ chịu chút nào”
Triệu Thụy cẩn thận quan sát một hồi, có chút kỳ quái hỏi: “Nhưng ta như thế nào cảm thấy được Thấu Ảnh Tê Ngưu này giống như đang phi thường kích động? Hình như là bị ai đó xua đuổi”
“Kích động ư?” Đổng Tú Linh nao nao. Sau đó giọng không chắc chắn nói: “Có thể hay không là bởi vì gặp được mãnh thú đáng sợ hơn? Chúng ta đây phải cẩn thận một chút a”
Ba người vừa đề cao cảnh giác, Triệu Thụy lại nhìn thấy hơn trăm tên cự nhân cực kỳ cao lớn cầm trong tay băng mâu dài gần 20mét đang bước nhanh ở phía sau đàn Tê Ngưu, sắp đuổi theo chúng chạy lại đây.
Cự nhân này cao nhất cũng tới 20 mét, hình thể cực kỳ khôi ngô cường tráng. Người thấp nhất cũng được 6, 7 mét, nhìn qua hình như là chưa có trưởng thành. Dung mạo của bọn họ cùng nhân loại không có gì khác nhau. Nhưng thân thể hoàn toàn do băng hàn mà cấu thành, thậm chí cả lông mi trên đầu đều là những băng ti rất nhỏ.
“Huyền Băng Cự Nhân! Bọn họ nhất định là Huyền Băng Cự Nhân!” Đôn Triệt chỉ vào phía trước ồn ào lên, “Triệu Thụy huynh đệ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy băng nhân to lớn như vậy!”
Đổng Tú Linh nói: “Không sai, bọn họ chính là Huyền Băng Cự Nhân, bọn họ hiện giờ đang săn bắn, chúng ta tốt nhất là không nên quấy rầy”
Đôn Triệt rất là khiêm tốn hướng Đổng Tú Linh dò hỏi: “Mấy con Tê Ngưu đều là khối băng, như thế nào mà ăn được? Ngay cả răng cũng bị rơi rụng nữa là?”
Đổng Tú Linh nở nụ cười, cảm giác Đôn Triệt thật sự ngốc nghếch và có chút đáng yêu: “Huyền Băng Cự Nhân cùng nhân loại chúng ta đương nhiên không giống nhau, bọn họ săn bắn là vì thu hoạch hàn băng linh lực ở trong cơ thể Thấu Ảnh Tê Ngưu. Linh lực này có thể duy trì tánh mạnh của bọn họ. Kỳ thật, nó giống như chúng ta thường ăn những loại sinh vật vào điều chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân? Kỳ thật đây cũng là một cái đạo lý mà thôi”
Đôn Triệt phe phẩy cái đầu to lớn cho là không đúng, nói: “Vậy cũng không giống với chúng ta ăn mỹ thực, mà là một loại hưởng thụ a!”
“Mỹ thực?” Triệu Thụy có chút buồn cười, “Lúc trước, ngươi ở Hoàng Tuyền Địa Cung có thể ăn cái gì gọi là mỹ thực sao?”
Đôn Triệt không khỏi nhỏ giọng thầm thì: “Triệu Thụy huynh đệ không nghĩ ngươi tự vạch áo cho người xem lưng, đúng là tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn”
Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh đều phá lên cười.
Ba người đứng trên tường vân vừa chuyện phiếm vừa nhìn xuống dưới mặt đất, Huyền Băng Cự Nhân săn bắn Thấu Ảnh Tê Ngưu.
Huyền Băng Cự Nhân cũng đã chú tới ở trên không có ba người đang chậm rãi phi hành. Bất quá, đám Huyền Băng Cự Nhân này không quá mức để ý chỉ chuyên tâm vào săn bắn.
Huyền Băng Cự Nhân đi lại hành động cực nhanh như liệt phong. Mà đàn Thấu Ảnh Tê Ngưu chạy trốn mặc dù tốc độ cũng không chậm, nhưng đối với cự nhân vẫn chậm hơn rất nhiều.
Rất nhanh những cự nhân này liền vượt qua đàn Tê Ngưu, hiện ra trạng thái đem đàn tê ngưu bao vây lại. Sau đó một gã Huyền Băng Cự Nhân nhắm ngay đầu cường tráng của Thấu Ảnh Tê Ngưu, mãnh mẽ dùng sức đâm ra băng mâu. Chỉ thấy băng mâu kia mang theo tiếng xé gió sắc bén gào thét, hung hăng đâm trúng đầu Thấu Ảnh Tê Ngưu, trong nháy mắt đem đầu Tê Ngưu cường tráng xuyên qua!
Con Thấu Ảnh Tê Ngưu kêu lên một tiếng thảm thiết, chạy về phía trước được hai bước, sau đó ầm ầm đổ xuống đất.
Đám Huyền Băng cự nhân giơ băng mâu lên cao giọng hoan hô điếc tai nhứt óc đến nỗi ngay cả ba người Triệu Thụy ở trên không cũng đều nghe thấy rõ ràng.
“Băng mâu của Huyền Băng Cự Nhân vô cùng sắc bén, cũng phi thường chắc chắn a!” Triệu Thụy bởi vì sắp tiến hành hành động với đối phương, nên trên phương diện này đặc biệt quan sát thật tỉ mỉ.
Đổng Tú Linh nói: “Đương nhiên những băng mâu kia là do huyền băng trăm vạn năm trên Tiên Ma Giới chế tạo mà thành. Tính chất của nó cực kỳ cứng rắn không thua gì bất cứ một tiên pháp bảo nào. Vạn nhất cùng Huyền Băng Cự Nhân sinh tử chiến. Ngàn vạn lần phải chú ý điểm này”
“Chiến đấu? Cùng với những tên gia hỏa này sao?” Đôn Triệt lắc lắc đầu, “Vậy cũng thật không phải là một chuyện thú vị gì”
"Đúng vậy! "
Triệu Thụy tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, huyền băng cự nhân này thực lực cường hãn, thực lực kém cõi nhất cũng là Nhất Trọng Thiên, về phần dũng sĩ cự nhân vừa mới ném băng mâu ra là một người đã đạt tới Nhị Trọng Thiên cảnh giới, so với Lôi Thần không kém cạnh chút nào. Cùng cự nhân bưu hãn này xung đột không phải là đều mà Triệu Thụy mong muốn.
Ba người đang khi nói chuyện lại có nhiều Thấu Ảnh Tê Ngưu thiệt mạng.
Nhìn thấy những đồng bạn liên tiếp bị giết, thủ lĩnh đàn Tê Ngưu như bị chọc giận gào thét lên một tiếng rung trời, không cần trốn chạy nữa mà là suất lĩnh đàn Tê Ngưu khổng lồ xoay đầu lại hướng đám Huyền Băng Cự Nhân vọt thẳng tới.
Mấy tên Huyền Băng Cự Nhân kia hình như thật không ngờ bọn Thấu Ảnh Tê Ngưu này cư nhiên lại dữ dằn như vậy, không khỏi đồng loạt lắp bắp kinh hãi, một bên lớn tiếng quát, một bên giơ băng mâu trong tay lên, hướng đàn Tê Ngưu dày đặc ném mạnh qua.
Trong chớp mắt liền ít nhất cũng trên trăm đầu băng thú bị băng mâu thật dài xỏ xuyên qua, ngã lăn lóc trên mặt đất. Thi thể của chúng nó lại đem những con Tê Ngưu ở phía sau vấp té ngã, nhất thời có hơn một ngàn con Thấu Ảnh Tê Ngưu thật mạnh ngã xuống trên mặt băng nguyên cứng rắn.
Cứ việc đàn Thấu Ảnh Tê Ngưu thế xông lên dị thường mãnh liệt, nhưng là dưới công kích dày đặc vẫn nhanh chóng tán loạn.
Song, khi tất cả cự nhân đều đang vì lần thu hoạch phong phú này vui sướng.
Đột nhiên thủ lĩnh Thấu Ảnh Tê Ngưu điên cuồng, từ giữa đàn Tê Ngưu chạy vội ra, hướng một tên Huyền Băng Cự Nhân thấp bé nhất như cuồng phong vọt tới.
Huyền Băng Cự Nhân thấp bé đang ở thời kỳ thiếu niên, lần này đi theo cùng cự nhân khác săn bắn chỉ là một loại lịch lãm mà thôi, thực lực hoàn toàn không đủ để chống cự một cú tập kích của con băng thú to lớn kia. Hơn nữa, sự tình xảy ra đột ngột mà Huyền Băng Cự Nhân cách thiếu niên kia một khoảng khá xa, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ lĩnh Thấu Ảnh Tê Ngưu tiến đến càng ngày càng gần.
“Tên tiểu cự nhân kia chỉ sợ gặp phải xui xẻo rồi” Đổng Tú Linh lấy người ngoài cuộc nói, “Con Thấu Ảnh kia sẽ đem hắn đạp thành xẹp lép!”
Lúc này đang ở trên trời cao quan khán, Triệu Thụy vô thanh vô tức từ trong Càn Khôn Giới lấy ra La Hầu Chi Cung, sau đó đem chân khí rót vào. La Hầu Chi Cung sáng lên, trên ma cung nhanh chóng hình thành một quang tiễn màu lam. Triệu Thụy nhắm ngay đầu thủ lĩnh Thấu Ảnh Tê Ngưu sau đó buông lỏng dây cung.
La Hầu Chi Tiễn lập tức kích ra mang theo uy thế cường đại cùng hung mãnh gào thét lên từ trên trời giáng xuống, hướng Thấu Ảnh Tê Ngưu phóng đi!
“Ầm!”
Theo đó là một tiếng vang thật lớn, La Hầu Chi Tiễn chuẩn xác bắn trúng lưng con Thấu Ảnh kia, sau đó hòa lẫn vào trong thân thể của nó cơ hồ đem nó xuyên thấu qua.
Thấu Ảnh Tê Ngưu gào rống lên một tiếng thật dài, ầm ầm ngã xuống đất làm mặt đất nhoáng lung lay lên một cái. Nó trượt dài một đoạn cách vị trí Huyền Băng Cự Nhân thấp bé đó không đến năm thước!
Tiểu cự nhân đại khái làm cho một trận sợ hãi, chỉ là ngơ ngác nhìn thi thể băng thú khổng lồ nằm không nhúc nhích cách đó không xa.
Những Huyền Băng Cự Nhân khác thấy thủ lĩnh Thấu Ảnh Tê Ngưu bị đánh chết cùng tiểu cự nhân bình an vô sự không khỏi cao hứng hoan hô lên, nhanh chạy đến ôm tiểu cự nhân chạy đến địa phương an toàn.
“Vị bằng hữu ở trên kia! Cám ơn ngươi nhé!” Thủ lĩnh đám Huyền Băng Cự Nhân này quơ quơ cánh tay cự đại lớn tiếng nói, “Nếu các ngươi thật sự không có việc gì gấp liền xuống dưới này chuyện phiếm, như thế nào?”
“Hắn kêu chúng ta xuống đó” Triệu Thụy mỉm cười nhìn Đổng Tú Linh nói, “Vậy, ý của ngươi thế nào?”
Đổng Tú Linh không chút nghĩ ngợi nói: “Chúng ta không phải là vẫn lo như thế nào đi vào bộ lạc Huyền Băng Cự Nhân sao? Đây là một cái cơ hội tốt ngàn năm một thuở đó”
Nói tới đây nàng dừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Triệu Thụy mới vừa rồi khi ngươi ra tay, có phải hay không có suy nghĩ như vậy sao?”
Triệu Thụy cười cười không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là đánh tường vân hạ xuống cùng đám huyền băng cự nhân gặp gỡ.
Ở trên không trung, không biết cự nhân này có bao nhiêu cao lớn. Nhưng khi tiếp xúc gần gũi, Triệu Thụy mới thắm thiết cảm nhận được hình thể cự nhân này to lớn đến cỡ nào. Hắn đang đứng trước mặt huyền băng cự nhân đồng dạng giống như người tí hon cùng gã khổng lồ. Cơ hồ có thể đứng được ở trên bàn tay của Huyền Băng Cự Nhân.
“A! Bọn người kia cũng thật cao lớn a, thật không hỗ được gọi là cự nhân” Đôn Triệt ngửa cái đầu nhìn lên, một bên đánh giá Huyền Băng Cự Nhân này một bên lẩm bẩm nói. Thân thể của hắn cũng cao đến ba thước được tính là tráng kiện lắm rồi. Nhưng cùng so sánh với cự nhân kia quả thực là gặp đại sư phụ.
Mặc dù Triệu Thụy đám người thân hình quá nhỏ so với Huyền Băng Cự Nhân, nhưng nhóm của bọn họ lại không có đối với họ nửa điểm coi thường. Triệu Thụy vừa rồi thi triển ra lực lượng đã nhận được sự tôn kính từ bọn họ.
Huyền Băng Cự Nhân phi thường hữu hảo nói: “Mấy vị bằng hữu các ngươi tên gọi là gì? Đến từ địa phương nào vậy? Và chuẩn bị đi nơi nào?”
Triệu Thụy hư hư thật thật đáp: “Ta gọi là Triệu Thụy, hai vị này là bằng hữu của ta Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh. Chúng ta đến từ Thiên Hằng Thành, lúc đầu vốn muốn bắt lấy mấy con Cửu Vân Băng Long về luyện chế tiên đan, không nghĩ tới gặp được Bạo Phong Tuyết liền lạc đường, kết quả lại tới được nơi này”
Vị Huyền Băng Cự Nhân kia tin là thật, vì vậy nói: “Ta gọi là Lỗ Tân, là thủ lĩnh của đội Huyền Băng Cự Nhân này. Lần này phụng mệnh lệnh tù trưởng bộ lạc tiến hành săn thú, thuận tiện mang theo đám thiếu niên ra ngoài lịch lãm tu luyện, không nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra sai lầm. Vừa rồi nếu không có bằng hữu ra tay, quả thật là thiết tưởng không chịu nổi, đối với việc này ta cảm tạ một lần nữa"
Triệu Thụy vội vàng nói không cần. Đại khái là Triệu Thụy rất khiêm tốn làm cho Lỗ Tân vì thế mời Triệu Thụy cùng nhau Đi Huyền Băng Cự Nhân bộ lạc. Triệu Thụy tự nhiên là cầu còn không được, nhưng hắn không thể biểu hiện quá mức bứt thiết để tránh bị người ta nghi ngờ. Vì vậy miệng vẫn nói lời thoái thác không cần.
Lỗ Tân tựa hồ phi thường chân chất nhìn thấy Triệu Thụy thoái thác như vậy, vì thế khuyên nhủ: “Triệu Thụy bằng hữu, ngươi đã cứu tộc nhân của ta, chúng ta Huyền Băng Cự Nhân nhất định sẽ có hồi báo. Ngươi không phải muốn Cửu Vân Băng Long sao? Trong bộ lạc chúng ta ở đoạn thời gian trước từng bắt lấy vài con nên có thể tặng cho ngươi, coi như là tạ đi ha”
Triệu Thụy làm bộ dáng như là cảm thấy hết sức hứng thú, do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu đã như vậy, ta đây liền đi theo các ngươi là được chứ gì”
Lỗ Tân thấy Triệu Thụy đáp ứng nên có vẻ hết sức cao hứng.
Hắn hô đám cự nhân dưới tay đem thi thể Thấu Ảnh Tê Ngưu này kiêng trên vai, sau đó ti ton mang theo Triệu Thụy, Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hướng bộ lạc cự nhân ở Vĩnh Đống Phong đi đến.
“Nhìn không ra ngươi còn rất giỏi về khoảng vẻ chuyện a” Đổng Tú Linh hơi hơi quay đầu nhìn Triệu Thụy mang theo nụ tươi cười nhè nhẹ, “Ngươi, trước đây đi gạt không ít người đây”
“Đó là đương nhiên, Triệu Thụy huynh đệ chúng ta dựa vào miệng lưỡi lừa gạt không ít mỹ nữ nhân loại đó” Đôn Triệt nhanh nhạy trả lời một câu.
Cái nụ cười tươi trên mặt Đổng Tú Linh lập tức hơi hơi chút đổi sắc, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, không hề phản ứng Triệu Thụy.
Triệu Thụy tức giận trừng mắt lườm Đôn Triệt một cái: “Ngươi không nói lời nào không ai tưởng tưởng ngươi câm điếc sao”
“Ta nói đều là nói sự thật a? Thật sự không có sai mà” Đôn Triệt cảm thấy chính mình rất ủy khuất.
Triệu Thụy lười phản ứng, hắn lập tức đến bên cạnh Lỗ Tân cùng nói chuyện một ít về tình hình Huyền Băng Cự Nhân bộ lạc. Tại dưới Triệu Thụy chém gió, rất nhanh hắn liền nắm giữ một số tình huống của Huyền Băng Cự Nhân.
Bộ lạc Huyền Băng Cự Nhân trên Vĩnh Đống Phong tổng cộng có mấy ngàn dân huyền băng cự nhân cư ngụ. Thủ lĩnh cao nhất của bộ lạc là đại tù trưởng A Địch Lạp. Mặt khác, lấy Vĩnh Đống Phong làm trung tâm, trong vòng phạm vi mấy mươi vạn km vuông còn có bộ lạc huyền băng cự nhân khác nhân số chân chính có đến mấy vạn chi chúng. Hơn nữa, những bộ lạc này cũng đều phục tùng A Địch Lạp, chịu sự lãnh đạo của A Địch Lạp.
Bộ lạc Huyền Băng Cự Nhân thường trợ giúp cho nhau, chỉ cần toàn bộ một bộ lạc bị tập kích hoặc là có khó khăn là các bộ lạc khác đều dốc toàn lực tương trợ.
Trong bộ lạc Huyền Băng Cự Nhân, huyền băng cự nhân bình thường đều có tu vi Nhất Trọng Thiên, mà đạt tới Nhị Trọng Thiên cũng có hơn một trăm. Về phần đại tù trưởng A Địch Lạp lại là Tam Trọng Thiên cường giả. Mà nơi A Địch Lạp công tác cùng cư ngụ chính là Băng Tinh Thần Điện!
“Đáng chết, cái tin này thật đúng là cái tin dữ a” Triệu Thụy đem tin tức mình lấy được nói cho Đổng Tú Linh cùng Đôn Triệt biết, sau đó tổng kết lại một câu.
Đúng vậy, Huyền Băng Cự Nhân đại tù trưởng cư nhiên ở tại Băng Tinh Thần Điện! Chúng ta làm sao có thể đi vào được đây?” Đổng Tú Linh hai đạo lông mày cũng không khỏi chau lên, “Nghe được tin tức này ta thật không biết nên nói gì”
“Đây chính là Tam Trọng Thiên đó Triệu Thụy huynh đệ, ngươi có nắm chắc đem hắn xử lý không? Tựa như đồng dạng xử lý Lôi Thần vậy” Đôn Triệt chớp chớp ánh mắt sau đó hỏi.
Triệu Thụy lắc lắc đầu cười khổ, Lôi Thần là Nhị Trọng Thiên thần linh, hắn muốn đánh Lôi Thần cơ hồ đã dùng hết sức lực. Mà A Địch Lạp đã là Tam Trọng Thiên tiên ma, khi tu vi của hắn không có tăng thêm, dưới tình huống hắn có thêm Mạt Nhật Hào Giác cũng không có khả năng đánh bại cường giả cao hơn hắn hai trọng thiên. Nửa điểm cũng không có!
"Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?"
Đổng Tú Linh nhìn Triệu Thụy, mặc dù nàng cũng đã phi thường có toan tính chủ ý, nhưng bản tính nữ nhân chính là hiện tại nàng bất tri bất giác xem Triệu Thụy là người lãnh đạo. Bất quá, Triệu Thụy – người lãnh đạo này làm việc tương đối không xứng chức.
Hắn nhún nhún vai, hai tay chắp lại nói: “Ta không biết, đi bước nào tính bước đó, chờ sau khi tới Vĩnh Đống Phong rồi hẳn nói”
Đổng Tú Linh thất vọng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: Sớm đã biết như thế nào cũng không cần hỏi ngươi”
“Uy! Mấy người các ngươi mới vừa rồi nói chuyện gì vậy?” Lỗ Tân thấy Triệu Thụy ba người ở phía sau nhỏ to, vì thế tò mò hỏi một câu.
“Không có gì, không có gì” Triệu Thụy vôi vàng cười cười che dấu.
Lỗ Tân không có hoài nghi nói: “Chúng ta đã đến Vĩnh Đống Phong”
Triệu Thụy ba người lúc này mới nhìn thấy một tòa băng phong cao tới vạn trượng đã sừng sững hiện ra tại trước mắt bọn họ.
Vĩnh Đống Phong này hoàn toàn do hàn băng mà cấu thành. Khí thế hùng vĩ, đứng ở dưới chân núi nhìn lên trên, thế nhưng nhìn không thấy đỉnh, chỉ có thể nhìn thấy từng đám mây mù trắng xóa tại trên đỉnh núi phiêu đãng.
“Nơi này địa hình rất phức tạp nên cố theo sát ta” Nói xong hướng đỉnh núi chạy đi.
Triệu Thụy vội vàng điều khiển thất thải tường vân đi theo phía sau. Địa hình Vĩnh Đống Phong phức tạp cùng hiểm trở, hơn nữa từng cơn gió lạnh mãnh liệt mang theo tuyết bay lên, cho dù điều khiển tường vân tiến lên cũng vô cùng khó khăn. Nếu không phải Lỗ Tân dẫn đường, Triệu Thụy cảm thấy chính mình chỉ sợ sớm đã lạc đường lạc lối tại đỉnh băng phong.
Phi hành quanh co ở trên đỉnh một hồi lâu, xuyên qua một đạo liệt cốc nhỏ và dài, Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh và đoàn người rốt cục cũng tới được mục đích -Huyền Băng Cự Nhân bộ lạc.
Hiện tại hắn phát hiện ở trước mắt chính là một mảng đất lớn được san bằng phẳng, ở trên đó từng ngọn băng phòng thật lớn sắp hàng chỉnh tề. Rất nhiều Huyền Băng Cự Nhân đang ở trong bộ lạc bận rộn, có vẻ thập phần náo nhiệt.
Trong bộ lạc có một quảng trường rộng lớn, ở chính diện là một khối băng cứng tạo thành, trung tâm quảng trường chính là một tòa điện phủ điện phủ đứng sừng sững cao tới trăm mét. Chỗ điện phủ này tỏa ra khí thế to lớn, vẻ bề ngoài mang phong cách cổ xưa hoàn toàn do một khối băng cự đại kiến tạo mà thành, làm cho người ta rung động.
Triệu Thụy không hỏi cũng biết đây là thánh địa Huyền Băng Cự Nhân – Băng Tinh Thần Điện.
Mặc dù đại môn Băng Tinh Thần Điện đóng chặt, bất quá xuyên qua mấy tảng băng cứng trong suốt, hắn cũng loáng thoáng có thể nhìn được bốn phía thần điện tựa hồ dựng đứng từng ngọn pho tượng thật lớn.
Trong bộ lạc Huyền Băng Cự Nhân, đại khái rất ít khi nhìn thấy ngoại tộc đến thăm, bởi vậy thấy ba người Triệu Thụy cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lại đây vây xem.
“Ta như thế nào cảm thấy chính mình hình như đi dạo tại vườn bách thú hầu tử (khỉ)?” Đôn Triệt nhịn không được oán trách một câu.
Triệu Thụy tự giễu nói: “Đối mấy người cự nhân này mà nói, chúng ta có lẽ so với hầu tử còn muốn ngạc nhiên hơn nhiều”
Hai người đang còn nói chuyện, mấy cự nhân kia đang vây xem bọn họ đột nhiên lạnh ngắt như tờ, trên đường một gã cự nhân hình như là vị lĩnh tụ đám cự nhân này rất nhanh đã đi tới đây.