“Đây chính là Long Cung à! Thật đẹp!” Đôn Triệt mở to mắt, nói luôn mồm “Không uổng công, chúng ta đi chuyến này không uổng công.”
Hắn sinh ra và lớn lên trong Hoàng Tuyền Địa Cung, hoàn cảnh nguy hiểm mà lại đơn điệu.
Lần đầu tiên nhìn thấy quần thể kiến trúc mĩ lệ thế này, long cung thạch anh hùng vĩ thế này, tự nhiên không thể nhịn được!
Tuy trong lòng Triệu Thụy cũng kinh ngạc vì sự hùng vĩ tráng lệ của Long Cung, nhưng điều hắn quan tâm hơn là trong quần thể kiến trúc liên miên kia rốt cuộc có ẩn tàng bí mật gì, có tồn tại bảo vật gì!
Bởi vì hắn đã cảm giác được ở sâu trong quần thể kiến trúc kia đã tụ tập một lượng lớn tu chân giả, nhân số thậm chí đã hơn một trăm!
Trong đó, không hề thiếu những tu chân cường giả tu vi tinh thâm, thực lực cường đại.
Mà người cường đại nhất, tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kì!
Triệu Thụy căn cứ vào thông tin đã có, lập tức đoán ra tu chân giả Độ Kiếp kì kia chính là Hoa Dương Chân Quân.
“Trong Long Cung thật náo nhiệt à! Đôn Triệt, chúng ta đi góp vui xem sao?” Triệu Thụy mỉm cười, nói với Đôn Triệt.
Đôn Triệt trước nay vốn thích tham gia náo nhiệt, nghe Triệu Thụy nói vậy, tự nhiên vội vàng gật đầu.
Hai người theo con đường lớn bằng thạch anh dẫn tới quần thể cung điện thạch anh bay đi.
Cách thủy tinh cung càng lúc càng gần, hai bên con đường bắt đầu xuất hiện những hài cốt thủy tộc ngã chết.
Trong những hài cốt này có binh tôm, tướng cua, có cả trai, đều đã chết rất nhiều năm, đến cả giáp trụ trên thân chúng cũng đã bị thời gian ăn mòn tơi tả không chịu nổi.
Càng gần thủy tinh cung, các loại hài cốt cũng càng lúc càng nhiều.
Triệu Thụy thầm tự suy đoán, thủy tinh long cung này năm đó khẳng định là phát sinh dị biến gì đó, nếu không sao lại có nhiều thi hài thủy tộc thế này?
Tốc độ của hai người Triệu Thụy, Đôn Triệt cực nhanh, con đường thạch anh nhanh chóng kết thúc, xuất hiện trước mắt bọn hắn là một cửa cung to lớn bằng thạch anh.
Cửa cung cao tới hai chục mét, rộng hơn mười mét, khảm chỉnh tề mười hàng ngọc trai to cỡ nắm tay, hai bên khắc hai con ngũ trảo kim long giơ nanh múa vuốt, thần thái uy nghiêm, khí thế bức người.
Cổng Long Cung lúc này đã mở ra, có thể nhìn thấy những cung điện nối nhau bên trong.
Bất quá, những cung điện này trùng trùng điệp điệp, hành lang quanh co uốn lượn, tịnh không có một con đường thẳng dẫn tới chỗ những tu chân giả tụ tập ở sâu bên trong.
Triệu Thụy tịnh không muốn trực tiếp bay qua trên không.
Một là hắn muốn dạo chơi cẩn thận trong di tịch Long Cung một phen, tiến hành tìm hiểu kĩ hơn về Long Cung.
Hai là để tránh bộc lộ thân phận của mình và Đôn Triệt, càng muốn trở thành ngư ông đắc lợi, càng phải cố sức ẩn nấp, tìm đến cơ hội ra tay thích hợp nhất.
Triệu Thụy mang theo Đôn Triệt, men theo hành lang quanh co, lượn lờ trong Long Cung.
Đi một hồi, một tòa đại điện thạch anh hùng vĩ đột nhiên chắn trước mặt hai người.
Đại điện này cao tới ba chục mét, khí thế bất phàm.
Trên cái cửa cao có treo một cái bảng màu vàng kim: Trân Bảo Điện.
Triệu Thụy thấy tên cung điện không khỏi động lòng, muốn xem thử trong Trân Bảo Điện rốt cuộc có chứa trân bảo gì.
Thế là hắn theo bậc cấp thạch anh, tiến vào cửa trước đại điện.
Cửa điện vừa mở ra, mùi phú quý nồng nặc ập vào mặt.
Chỉ thấy trong trân bảo điện này, ngọc trai to cỡ quả bóng đá, kim cương, mã não to cỡ nắm tay, vàng bạc chất chồng chất đống, cho đến các tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ, lấp đầy cả cung điện, chói tới mức khiến người ta hoa cả mắt!
Nếu đống vàng bạc châu báu này sụp xuống, dù chôn sống vài chục người trong đó cũng dư dả có thừa!
Có thể nói không chút khoa trương, những vàng bạc châu báu trong cung điện này, đủ để khiến cho một người nghèo khổ nhất, trong vòng một đêm trở thành người giàu hàng đầu thế giới!
Giá trị nghệ thuật và giá trị khảo cổ của những trân bảo này đủ để khiến bất kì nhà nghệ thuật, nhà khảo cổ nào phát điên lên!
Đôn Triệt trước giờ chưa từng thấy qua những trân bảo này, chỉ cảm thấy hết sức xinh đẹp mới mẻ, lúc cầm một chuỗi ngọc trai, lúc nâng một vốc kim cương, lật qua lật lại ngắm nghía trong tay, thậm chí trên cổ cũng đeo mấy sợi dây chuyền ngọc trai.
Triệu Thụy nhìn lướt qua những trân bảo chất thành đống núi trong cung điện một cái, đều không động tâm.
Những trân bảo này đối với người bình thường có thể khiến họ điên cuồng, nhưng đối với một tu chân giả, đặc biệt là tu chân giả tu luyện đến giai đoạn sau, những trân bảo này tịnh không có quá nhiều sức hấp dẫn, nhiều nhất cũng chỉ tính là đồ chơi đẹp mắt.
Hắn vốn không muốn động tới những trân bảo này, nhưng thấy Đôn Triệt tựa hồ rất thích, bèn cười nói: “Ngươi đã thích những thứ này, vậy thị lấy một chút đi, dẫu sao những vàng bạc châu báu này cũng là đồ vô chủ, cầm đi cũng chẳng ai tới tìm ngươi đòi lại.”
“Thật sao? Những cái này ta đều có thể mang đi hết?” Đôn Triệt vừa nghe, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng.
“Mang hết?” Triệu Thụy ngẩng đầu lên, nhìn vàng bạc châu báu chất đầy cung điện, liền cảm thấy đầu hơi to ra “Ngươi tham quá rồi, nhiều vàng bạc châu báu thế này, trừ phi là Trữ vật giới chỉ thượng phẩm mới có thể chứa hết! Còn nữa, những thứ này đối với ngươi cũng không có tác dụng gì quá lớn, chỉ dễ coi thôi, ngươi chọn ra vài kiện thích nhất là được.”
Đôn Triệt liền cảm thấy hơi hậm hực, tâm tình hưng phấn vừa rồi cũng không cánh mà bay.
Cẩn thận cân nhắc hẳn một lúc, Đôn Triệt lựa ra một số ngọc trai và kim cương xâu thành một chuỗi, bỏ vào trong Trữ vật giới chỉ, rồi mới quyến luyến không rời, vừa đi vừa ngoái đầu lại(1) rời khỏi Trân Bảo Điện.
Nguyên văn: 一步三回头 (Nhất bộ tam hồi đầu) nghĩa là đi một bước ngoái đầu lại ba lần.
Triệu Thụy thấy bộ dạng đó của Đôn Triệt, không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười, lúc trước hắn cho rằng chỉ có cự long phương tây mới đặc biệt yêu thích những thứ sáng lấp lánh như vàng bạc châu báu, không ngờ Đôn Triệt cũng yêu thích dị thường.
Rời khỏi Trân Bảo Điện, Triệu Thụy và Đôn Triệt quành tránh Trân Bảo Điện, tiếp tục đi về phía trước.
Quanh quanh quẩn quẩn mấy trăm mét, Triệu Thụy lại thấy một tòa đại điện cao tới ***(2) mét.
Chỗ này trong bản text bị mất, không tìm được file ảnh.
Trên cửa đại điện cũng có một tấm bảng hình chữ nhật, trên đó viết ba chữ: Linh Khí điện.
Cửa Linh Khí điện mở ra một nửa, dường như đã có người vào rồi.
Đôn Triệt tìm được chỗ tốt trong Trân Bảo Điện, lúc này càng không chờ nổi đẩy cửa điện, sải bước vào, muốn xem thử bên trong rốt cuộc có bảo vật gì.
Cửa điện vừa mở ra, các loại ánh sáng từ bên trong tỏa ra, rực rỡ lóa mắt.
Triệu Thụy và Đôn Triệt định thần nhìn lại, phát hiện trong điện chất đầy linh khí, giống như một ngọn núi nhỏ nhô lên trước mắt bọn hắn!
Các loại linh khí tán phát ánh sáng màu sắc khác nhau, khiến người ta lóa mắt.
Đôn Triệt đầu tiên ngẩn ra một lúc, tiếp đó “oa” lên một tiếng, kinh ngạc than thở: “Không hổ là thủy tinh Long Cung trong truyền thuyết a! Khắp nơi đều là bảo bối! Những bảo bối này lúc ở Hoàng Tuyền Địa Cung đều chẳng thấy một cái à!”
Đối diện với bảo tàng to lớn thế này, Triệu Thụy trước giờ bình tĩnh cũng không khỏi thoáng qua nét kinh dị trong chớp mắt.
Luyện chế linh khí tịnh không dễ, chẳng những phải tốn nhiều thời gian, tinh lực, mà còn phải tốn nhiều thiên tài địa bảo trân quý.
Đối với tu chân giả mà nói, linh khí tốt cũng quý giá như sinh mạng.
Vì tranh đoạt một kiện linh khí uy lực cường đại mà nhiều tu chân giả không tiếc liều mạng ra tay.
Thế nhưng hiện tại, trước mặt hắn lại xuất hiện linh khí chất đống như núi!
Những linh khí này tuy phẩm chất không giống nhau, đại bộ phận đều tương đối bình thường, chỉ thích hợp cho tu chân giả cấp thấp sử dụng.
Thế nhưng số lượng to lớn thế này, cũng đã hết sức kinh người rồi.
Càng huống chi, trong những linh khí này cũng không thiếu những linh khí thuộc hàng trân phẩm hiếm có!
Chúng có thể xếp vào háng ngũ linh khí nhất lưu trong tu chân giới hiện nay!
Triệu Thụy từ nhỏ đã nghe rất nhiều thần thoại truyền thuyết liên quan tới Đông Hải Long Cung.
Long Cung trong những thần thoại truyền thuyết đó tựa hồ chỉ có một loại thân phận không quá chói mắt tồn tại.
Thế nhưng hôm nay tự mình tiến vào Long Cung, tận mắt thấy bảo tàng trong này, Triệu Thụy mới phát hiện, sự giàu có và cường đại của Đông Hải Long Cung hơn xa trong thần thoại truyền thuyết!
Nếu không có thực lực cường đại để bảo vệ, Đông Hải Long Cung không thể tụ tập những linh khí số lượng to lớn, phẩm chất cao thế này!
Đôn Triệt không kìm được, xông vào trong Linh Khí điện, bắt đầu lật tìm trong đống linh khí chất thành núi, xem thử có linh khí thích hợp cho mình không.
Tuy trong tay Triệu Thụy đã có viễn cổ thần khí, linh khí bình thường khó lọt vào mắt hắn, nhưng cũng đi qua tìm kiếm cẩn thận, xem thử có thể tìm được vài kiện bảo vật tương đối thực dụng, có thể trợ giúp cho mình không.
Đôn Triệt lục lọi một hồi, đột nhiên lôi ra một ống tròn mạ vàng dài năm xích, khắc hai bát quái đồ một chính một phản, huơ huơ trước mặt Triệu Thụy, kêu gào: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi xem vật này thế nào?”
Triệu Thụy cẩn thận tỉ mỉ xem một cái, nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Đừng có cầm đồ đạc chĩa vào ta!”
Hắn nói chưa dứt lời, chỉ thấy bát quái đồ trên cái ống mạ vàng đột nhiên xoay tròn, tiếp đó, bảy con hỏa ưng hung mãnh từ trong linh khí xông ra.
Triệu Thụy vội vàng thi triển Thuấn gian di động, di động ra ngoài mấy chục mét.
Bảy con hỏa ưng đó mới xông qua chỗ hắn vừa đứng, bay ra bên ngoài Linh Khí điện, va vào một tòa lầu tháp cách vài trăm mét.
“Ầm!”
Theo một tiếng nổ mãnh liệt, tòa tháp bốn tầng đó bị bảy con hỏa ưng đập nát, hoàn toàn sụp đổ.
Đôn Triệt cũng nhảy dựng lên, hắn cũng không ngờ linh khí mình lấy ra bỗng đột nhiên phát xạ! Hơn nữa uy lực còn tương đối lớn!
Hắn vội vàng quăng linh khí trong tay sang một bên, chạy tới cạnh Triệu Thụy, hỏi: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Chẳng sao cả, chỉ xém chút bị ngươi dọa ngã rồi. Ngươi phải cẩn thận một chút.”
Đôn Triệt hơi bối rối nói: “Ta cũng không biết, cái đồ đó bỗng phun ra bảy con chim lửa, hơn nữa uy lực còn lớn như vậy.”
Triệu Thụy nói: “Pháp khí đó gọi là Song Quái Hỏa Ưng trượng, là pháp khí thành danh của Hỏa Ưng Chân Nhân trên tu chân giới vạn năm về trước.
Hỏa Ưng Chân Nhân dùng Song Quái Hỏa Ưng trượng này tung hoành tu chân giới, ít có đối thủ.
Sau đó Hỏa Ưng Chân Nhân đắc đạo phi thăng, Song Quái Hỏa Ưng trượng từ đó cũng không biết đi về đâu, không ngờ lại xuất hiện ở đây.”
“Chẳng trách uy lực của nó lại lớn như vậy.” Đôn Triệt tỏ ra càng hứng thú hơn “Tùy tiện tìm một thứ đều có lai lịch lớn, vậy cứ ở đó tìm kĩ thêm một chút, nói không chừng sẽ tìm thấy linh khí lợi hại hơn.”
Triệu Thụy đột nhiên nói: “Không được, Đôn Triệt, chúng ta còn phải mau chóng tới chỗ sâu trong Long Cung.”
“Vì sao?” Đôn Triệt hơi bất ngờ “Chỗ này có thể có rất nhiều đồ tốt mà!”
Triệu Thụy không giải thích, bởi vì hắn đã phát hiện có rất nhiều linh khí loạn xạ rơi vãi chung quanh.
Điều này cho thấy, đã có tu chân giả đến trước, tìm kiếm bảo bối trong Linh Khí điện rồi.
Bất quá, những tu chân giả này dường như hết sức vội vã, tịnh không tìm kĩ trong đống linh khí chất như núi này mà đã rời đi.
Vì vậy, còn lưu lại không ít linh khí phẩm chất nhất lưu, uy lực cường đại.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến những tu chân giả đến trước này không thèm ngó ngàng đến linh khí nhất lưu, mà vội vội vàng vàng tụ tập vào sâu trong Long Cung?
Điều đó chỉ có một khả năng, là sâu trong Long Cung còn có thứ hấp dẫn bọn họ hơn ở đó!