Khi Triệu Thụy tìm tới Đôn Triệt, Đôn Triệt đang thương lượng với đường tỉ mình, làm sao mổ xẻ con Thiên Thích Ma Trư thể hình to lớn này.
Đôn Triệt kiên trì muốn tự mình động thủ, hắn thích công việc này.
“Này, Đôn Triệt, ngươi ngừng tay chút được không?” Triệu Thụy đi qua, vỗ vỗ vai Đôn Triệt nói: “Ta có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng.”
“Há? Triệu Thụy huynh đệ, có chuyện gì cần ta giúp đỡ? Cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ toàn lực giúp cho.” Đôn Triệt xoay người lại, vỗ ngực bồm bộp, dường như sợ Triệu Thụy không tin mình.
Triệu Thụy cười cười, nói: “Tịnh không phải chuyện gì lớn, chỉ hi vọng ngươi có thể dẫn đường cho ta, mang ta đi tìm Dương Hồn thạch. Vừa rồi ta nghe Mi Thiên tiền bối nói, người từng phát hiện ra một nơi có loại thiên tài địa bảo này.”
“A? Dương Hồn thạch? Ngươi muốn đi tới đó?” Đôn Triệt vừa nghe, sắc mặt hơi biến đổi, thần tình cũng tỏ ra hơi quái dị.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Triệu Thụy nhạy bén, nhìn ra ngay vẻ dị thường của Đôn Triệt, bèn hỏi.
Đôn Triệt lắp ba lắp bắp nói: “Không… không có gì. Chỉ là… chỉ là chỗ đó tương đối nguy hiểm. Ta cảm thấy, vì an toàn, tốt nhất đừng đi tới đó.”
“Ta bức thiết phải có Dương Hồn thạch, ta chấp nhận mạo hiểm. Cho nên, ta hi vọng ngươi có thể dẫn đường cho ta.” Triệu Thụy nhìn vào mắt Đôn Triệt, “Đương nhiên, nếu ngươi sợ thì bỏ qua đi.”
“Sợ? Ai nói ta sợ chứ?” Trên mặt Đôn Triệt không khỏi có vẻ không nhịn được, ưỡn ngực, lớn giọng nói: “Chỉ là… chỉ là ở đó có lão điên vong linh. Vì an toàn của ngươi, nên ta mới đề nghị ngươi đừng đi tới đó.”
“Vong linh bị điên?” Triệu Thụy hứng thú, bèn trêu: “Vong linh cũng điên được? Đôn Triệt, có phải ngươi từng chịu khổ dưới tay vong linh đó không?”
Đôn Triệt đỏ mặt lên, cũng may còn có lông dài che lấp, không dễ nhìn ra.
Triệu Thụy thấy hắn ấp úng nửa ngày, trong lòng liền rõ ràng, bèn cười nói: “Ngươi đừng lo. Chúng ta chỉ tới đó nhìn xem, không cần chính diện giao tiếp với tên điên vong linh đó. Vạn nhất ngươi thật sự không muốn thấy tên điên vong linh, chỉ cần mang ta tới gần mục tiêu, ngươi có thể bỏ đi trước.”
Đôn Triệt vừa nghe, vội vàng nghiêm mặt: “Như vậy sao được? Triệu Thụy huynh đệ, ta sao có thể bỏ mặc ngươi không quản? Ngươi xem Đôn Triệt ta là loại người nào? Ta tuyệt đối không phải hạng vứt bỏ huynh đệ không quản như vậy…”
Triệu Thụy thấy Đôn Triệt lại có vẻ muốn thao thao bất tuyệt, đầu liền to như cái đấu, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Đã như vậy, thì bây giờ chúng ta đi nhé?”
“Tốt!”
Đôn Triệt đáp ứng một tiếng, rồi nói với đường tỉ.
Đôn Ngân nghe Triệu Thụy muốn đi tìm Dương Hồn thạch, không khỏi hơi bất ngờ, ngăn lại: “Các ngươi đừng đi, đi cũng trắng tay thôi. Thằng cha trông coi Dương Hồn thạch đó cực kì keo kiệt, hắn tuyệt đối không giao Dương Hồn thạch cho các ngươi đâu.
Thật ra, lão vong linh đó là bạn già của sư phụ chúng ta. Kết quả, lần trước sư phụ tìm lão xin một viên Dương Hồn thạch, tốn công phu thật lớn, thiếu điều nói tróc da miệng, sau cùng còn phải dùng một kiện pháp khí trân quý mới đổi được một viên.
Còn nữa, lão già đó tu vi tinh thâm, thực lực cường hãn, các ngươi muốn cướp đoạt, chỉ sợ không có bao nhiêu cơ hội.”
“Biện pháp bao giờ cũng có.” Triệu Thụy tịnh không để ý lắm, hắn giỏi xử lý phiền phức.
Đôn Ngân thấy Triệu Thụy đã quyết tâm, bèn không ngăn cản nữa. Đôn Triệt bèn dẫn Triệu Thụy rời khỏi bộ lạc.
Trên đường, Triệu Thụy dò hỏi Đôn Triệt về vong linh thủ hộ Dương Hồn thạch, rốt cuộc tình hình thế nào.
Đôn Triệt lại luôn úp úp mở mở, không chịu nói thẳng, chỉ nói đến đó hắn sẽ biết.
Triệu Thụy không khỏi cảm thấy hết sức kì quái, Đôn Triệt chính là yêu linh không sợ trời không sợ đất, thậm chí đến hung linh Thạch Hổ hắn còn chẳng chút sợ sệt, nhưng sao lại sợ một vong linh thủ hộ Dương Hồn thạch như vậy?
Hơn nữa còn kêu là lão điên?
Hắn đánh giá, Đôn Triệt đại khái đã chịu lỗ nặng dưới tay vong linh này, mãi tới bây giờ vẫn còn lo sợ trong lòng.
Triệu Thụy cũng không vạch trần vết thương của Đôn Triệt, nhiều nhất chỉ cười nhìn hắn.
Đôn Triệt bị nhìn hơi chột dạ, làu bàu nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Tuy ta rất đẹp trai, nhưng ngươi đừng có như thế. Triệu Thụy huynh đệ, ta không có hứng thú với nam nhân.”
Triệu Thụy vốn cảm thấy Đôn Triệt thú vị, lúc này không chịu được, ha ha cười lớn.
Đôn Triệt không biết rốt cuộc Triệu Thụy cười cái gì, không khỏi hơi phiền muộn, đành ngậm miệng một cách hiếm hoi, không nói một lời đi về trước dẫn đường.
Đi quanh quanh quẹo quẹo trong cung hai ngày. Triệu Thụy cuối cùng cũng theo Đôn Triệt tới được mục đích.
Trước mắt hắn là một mặt hồ rộng lớn, nước có màu nâu, tuy nhìn sóng yên gió lặng, nhưng không biết dưới mặt hồ ẩn giấu vong linh yêu thú hung dữ nào.
Ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo cây xanh râm mát, thông qua cành lá rậm rạp, có thể lờ mờ nhìn thấy trong rừng cây có một dãy phòng ốc nối nhau.
Lsqk: sao bảo ở Hoàng Tuyền Địa Cung không có thực vật? :))
“Trên hòn đảo đó có một cái giếng cổ, trong giếng cổ sinh ra Dương Hồn thạch.” Đôn Triệt chỉ hòn đảo giữa hồ nói. “Bất quá, cái giếng cổ đó có một tên điên vong linh thủ hộ, chúng ta ngàn vạn lần đừng chống lại.”
Triệu Thụy gật gật đầu, rồi nhấn mũi bàn chân lên mặt đất, nhảy lên thật cao, bay về hòn đảo nhỏ đó.
Đôn Triệt tuy có hơi không tình nguyện, nhưng vì tình huynh đệ, hắn vẫn theo sau Triệu Thụy.
Hai người vừa đáp xuống đảo, đột nhiên, một giọng già nua thô hào từ trong rừng cây truyền ra:
“Ai? Là ai xông vào địa bàn của ta?”
Tiếp đó, một bộ xương khô đầy vết nứt, kéo theo một thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ, gấp gáp xông tới gần Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Bộ xương khô già này đánh giá Triệu Thụy và Đôn Triệt mấy cái, đột nhiên chỉ Đôn Triệt lớn giọng quát: “Lại là ngươi! Xú tiểu tử! Lần trước dày vò ngươi còn chưa đủ, lần này chạy tới chịu khổ nữa hử? Hừ, lần này ta không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như lần trước đâu.”
Đôn Triệt chiến đấu với yêu quái cường đại trong địa cung đều không hề sợ hãi, lúc này không khỏi run lên, lắp ba lắp bắp giải thích: “Lão… lão điên. Ai chịu… chịu tới chỗ này của ông chứ. Chỉ là huynh đệ Triệu Thụy của tôi, muốn mượn ông hai khối Dương Hồn thạch để xài.”
“Mượn hai khối Dương Hồn thạch để xài? Hừ! Xú tiểu tử, mang theo trợ thủ tới, khẩu khí to hơn nhỉ. Dương Hồn thạch đó ngàn vạn năm mới sinh ra một khối, mỗi một khối đều trân quý vô cùng, ngươi không ngờ lại muốn một lần hai khối! Đúng là ngứa da, chờ coi ta thu thập ngươi ra sao!” Lão khô lâu nói văng nước miếng, vung vẩy thiết kiếm, uy hiếp Đôn Triệt.
Đôn Triệt không tự chủ được lùi lại hai bước, thủ thế phòng ngự, như lâm đại địch.
Triệu Thụy ôm quyền hành một lễ với lão khô lâu, cười nói: “Tiền bối. Tôi tên Triệu Thụy, không biết vị huynh đệ Đôn Triệt này của tôi lần trước trêu vào ông thế nào, ông trừng phạt hắn ra sao?”
Lão khô lâu cười khà khà, rất đắc ý nói: “Ta nhổ sạch lông trên người hắn, để hắn trụi lủi đi về.”
Mặt Đôn Triệt liền biến thành quả cà chua chín mọng.
Sự việc lần đó, đối với hắn mà nói, đúng là kỳ sỉ đại nhục.
Sau khi trở về, hắn đã bị đồng bạn trong bộ lạc cười cợt cả một năm!
Cho dù bây giờ, lông dài trên người hắn đã mọc ra lại, nhưng thỉnh thoảng cũng có những thằng không biết điều đem chuyện đó ra làm trò cười lại.
Bây giờ, lão khô lâu nhắc lại chuyện cũ, Đôn Triệt không khỏi vừa xấu hổ vừa giận, hận không thể xông lên chém bộ xương già đó rơi rụng lung tung.
Nhưng nghĩ tới thực lực cường hãn của lão khô lâu, chỉ đánh bỏ qua ý đó.
Triệu Thụy quay đầu nhìn Đôn Triệt một cái, tưởng tượng cảnh Đôn Triệt trụi lông, liều mạng cố nén mới không cười ra tiếng.
Lông dài trên người Đôn Triệt cũng giống như quần áo, có thể chống lạnh, cũng có thể che thân.
Lão khô lâu điên điên khùng khùng này lại nhổ hết lông trên người Đôn Triệt, cạo cho sạch nhẵn, để Đôn Triệt trần truồng đi trên đường!
Chẳng trách Đôn Triệt cảm thấy nhục nhã dị thường, đối với lão khô lâu này vừa sợ vừa hận.
Triệu Thụy đột nhiên cảm thấy lão khô lâu này tuy điên điên tàng tàng, nhưng tính cách hết sức thú vị, chí ít cũng không phải như những loại vong linh khát máu.
Có lẽ, không cần phải ngươi chết ta sống mới lấy được Dương Hồn thạch.
“Tiền bối, chúng tôi không biết quy củ, mạo muội tiến vào, thập phần xin lỗi, mong ngài thứ cho.”
Ngọn lửa nhảy múa trong mắt lão khô lâu: “Đừng bày trò với ta, có lời gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo. Tiểu tử ngươi giảo hoạt hơn tên lông dài đó nhiều.”
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, lão khô lâu này thật không dễ đối phó, hắn vừa mở miệng đã bị lật tẩy rồi.
Hắn bèn dứt khoát nói: “Tiền bối, vừa rồi Đôn Triệt cũng nói rồi. Chúng tôi muốn mượn Dương Hồn thạch của ngài để dùng. Không có hai khối thì một khối cũng được.”
“Một khối cũng không cho!” Lão khô lâu cự tuyệt hết sức thẳng thừng, không chút dây dưa, không cho Triệu Thụy chỗ thương lượng nào hết “Tiểu tử, ta xem ngươi lễ mạo, không lột quần áo của ngươi, nhổ lông tóc của ngươi. Lần sau không khách khí như vậy nữa, biết chưa? Mau đi đi.”
Nói xong, vung vẩy thiết kiếm, xua đuổi hai người.
Đôn Triệt quay đầu nhìn Triệu Thụy, thăm dò ý kiến của Triệu Thụy, là lập tức động thủ hay thành thành thật thật rời đi.
Triệu Thụy dường như không hứng thú gì với hai lựa chọn này.
Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nghiêm túc nói: “Tiền bối, chúng tôi muốn mượn ngài Dương Hồn thạch, là muốn đối phó với hung linh Thạch Hổ. Bây giờ Thạch Hổ thu gom máu thịt tươi khắp nơi, dường như đang tiến hành một loại nghi thức thần bí nào đó. Một khi nghi thức hoàn thành, chỉ sợ thực lực sẽ tăng mạnh, cả Hoàng Tuyền Địa Cung không có ai là đối thủ áp chế được hắn. Đến lúc đó, chỉ sợ ông cũng không cách nào lánh ra ngoài vòng chiến, vẫn phải nhìn mặt Thạch Hổ mà làm việc.”
Lão khô lâu vừa nghe, liền nhảy lên cao ba thước: “Tào lao bí đao! Ta mà phải nhìn sắc mặt thằng cha đó? Thằng cha đó tính làm gì? Ngoại trừ lạm sát người vô tội ra, chẳng có bản sự rắm chó gì cả!”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Thế nhưng, thực lực của hắn đang tăng lên từng ngày, phạm vi thế lực cũng càng lúc càng lớn. Tuy chỗ của ngài đây cũng coi như yên tĩnh, nhưng khuếch trương tới đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”