Thi Vĩnh Thành đứng ngơ ngẩn nguyên chỗ cũ, sắc mặt trắng bệch không một tia máu.
Lão thua rồi!
Thua không còn manh giáp!
Nhị tinh liên châu mà trước giờ lão vẫn kiêu ngạo, lại bị người mang mặt nạ bạc thần bí trước mắt phá đi dễ dàng như vậy.
Nếu đổi lại là trước đây, thậm chí là mấy phút trước đây, lão tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng bây giờ, chuyện lão vốn cho là không thể xảy ra, xác xác thật thật đã xảy ra trước mắt!
Ánh mắt không thể tin nổi của Thi Vĩnh Thành hướng về Triệu Thụy, cơ bắp trên mặt không chịu khống chế co rút lại hai cái.
Sự sợ hãi trước giờ chưa có, giống như thủy triều, từng đợt tuôn ra từ đáy lòng lão.
Người mang mặt nạ bạc này thật quá cường đại, cường đại hơn xa lắc dự liệu của lão!
Đặc biệt là thanh ma đao yêu dị ấy, lại càng uy lực tuyệt luân, thần bí mạc trắc!
Cho dù một trong ba vị lão tổ tông của Thi gia tự thân đến, cũng không nhất định thủ thắng nổi!
Buồn cười là, vừa rồi lão còn cho rằng có thể dùng Tử Điện đằng vân kiếm để thu phục người mang mặt nạ bạc này!
Trước thanh ma đao yêu di này, Tử điện đằng vân kiếm đơn giản là đồ chơi trẻ con!
Thi Vĩnh Thành thật nghĩ không thông, một vị cường giả tu chân giới có thực lực cường đại như vậy, có bảo vật như vậy, vì sao lại đi bảo vệ mẹ con Vân Phương!
Nếu như sớm biết được, có lẽ lão sẽ không dính vào trường đấu tranh quyền lực gia tộc tàn khốc này.
Thi Vĩnh Thành lần đầu tiên trong đời biết được mùi vị hối hận muộn màng.
Bất quá, lão đã không còn cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình.
Triệu Thụy mặt không biểu tình chầm chậm duỗi tay, giơ hai ngón tay, nhắm chuẩn vào lão, rồi vẫy xuống một cái trong không khí.
Thị Huyết ma đao mang theo quang mang chói mắt màu đỏ máu, từ không trung gào rít lao xuống, nặng nề đập lên người Thi Vĩnh Thành.
Đao mang màu máu rọi hồng khuôn mặt đầy tuyệt vọng và sợ hãi của lão.
“Ầm!”
Cả người Thi Vĩnh Thành bị lực lượng cuồng mãnh của ma đao đánh bay đi rồi nổ tung trên không.
Cùng lúc đó, sét tím đầy trời cũng phát ra sự xán lạn cuối cùng.
Chúng điên cuồng trào lên sấm sét đầy khoảng không phía trên đỉnh cao ốc, hệt như một trận mưa sao băng bằng sét tím.
Chờ đến sau khi huy hoàng trôi qua, bốn bề yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một vầng ma đao giống như huyết nguyệt vẫn lơ lửng trên không, tán phát ra quang mang khát máu yêu dị.
Triệu Thụy thu lại Thị Huyết ma đao, nhìn ngó xung quanh.
Do trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi đã dẫn tới sự chú ý của cư dân xung quanh và khách qua đường.
Dưới đất có mấy ngàn khán giả, ngẩng đầu, đần độn nhìn lên trời.
Mà trong những cao ốc xung quanh, có rất rất nhiều người đang nhìn chuyện lạ xảy ra ngoài xa qua cửa sổ.
Bất quá do khoảng cách có hơi xa, vả lại đêm khuya, bọn họ tịnh không nhìn rõ trận chiến giữa Triệu Thụy và anh em Thi Vĩnh Thành.
Triệu Thụy liếc một cái về phía tòa nhà nơi Vân Phương ở, có thể thấy được, Vân Phương và Vân Liên đang ở trong đám khán giả.
Hắn trong lòng phi thường rõ ràng, bây giờ phải nhanh chóng rời đi rồi.
Mũi chân nhún lên đỉnh cao ốc một cái, hắn bay lên không, trong tiếng kinh hô của mọi người, bay lên trời cao.
Cúi đầu nhìn tòa cao ốc chịu thương hại nghiêm trọng vì trận chiến vừa rồi, trong lòng hắn không khỏi hơi có chút áy náy.
Đó tịnh không phải là chỗ tốt để đánh nhau, hắn lẽ ra phải đem chiến trường dời ra ngoài, đáng tiếc là đương thời Thi Vĩnh Thành tịnh không cho hắn cơ hội đó, mà trực tiếp phát động tập kích.
Lúc này, tiếng còi hụ chói tai từ đằng xa vang lại, đó là xe cứu hỏa và xe cảnh sát đã đến.
Thân hình Triệu Thụy xoay một cái, tăng tốc độ phi hành, nhanh chóng biến mất trong tầm quan sát của mọi người.
Sau khi đánh một vòng lớn, hắn im hơi lặng tiếng trở về phòng trọ của mình, cởi Minh Linh mặt nạ bỏ vào giới chỉ rồi đến bên cửa sổ xem xét tình hình.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát và xe cứu hỏa đã dừng lại đối diện với tòa cao ốc đó, hàng loạt cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy xuống xe.
Nhân viên chữa cháy bắt đầu dập tắt đám cháy do xe hơi nổ gây ra, còn cảnh sát thì phụ trách phong tỏa hiện trường, sơ tán mọi người, duy trì trật tự, đồng thời tiến hành điều tra nguyên nhân vụ cháy.
Triệu Thụy nhìn đám lửa bốc cháy phừng phừng bên dưới và đám người bận rộn túi bụi, biết rằng đêm nay đối với rất nhiều người mà nói, nhất định là một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Triệu Thụy thức dậy, đám cháy đối diện đã được dập tắt hoàn toàn, chỉ còn lưu lại mấy xác xe bị cháy đen thui, cũng không biết có ai bị thương trong đám cháy đó không.
Hắn mở TV, vặn âm lượng to lên rồi đến phòng rửa tay, vừa rửa mặt vừa nghe tin tức.
Lúc hắn súc miệng xong, đang chuẩn bị rửa mặt, tin tức buổi sáng Đông Hồ bắt đầu nói về vụ một cao ốc đột nhiên sụp đổ đêm qua và vụ hỏa hoạn kèm theo.
Tuy cao ốc bị thiệt hại nhất định, hỏa hoạn cũng rất đáng sợ, nhưng không có ai bị thương, điều này làm trong lòng Triệu Thụy tốt hơn không ít.
Bất quá, tin tức nói rất mơ hồ đối với nguyên nhân sụp một góc tòa cao ốc, không nói gì nhiều, chỉ nói là cảnh sát đang điều tra.
Triệu Thụy rửa mặt xong, lấy khăn lông lau khô rồi nhìn vào gương cười cười.
Chuyện này đúng là cảnh sát phải điều tra rất lâu rồi.
Rửa ráy một hồi xong, hắn ăn một ít đồ ăn, sau đó như thường lệ, cùng Vân Phương và Vân Liên đón xe tới trường.
Vân Phương xem ra thần tình có chút mệt mỏi, dưới mắt có vài quầng thâm, ắt là đêm qua không ngủ ngon.
Vân Liên thì vẻ mặt hưng phấn không thôi, bàn tay nhỏ kéo tay áo Triệu Thụy, hăng hái hỏi hắn có thấy cảnh tượng kì dị đêm qua không.
Khi thấy Triệu Thụy mù mờ lắc đầu, Vân Liên bĩu môi, mặt đầy tiếc nuối: “Trời ơi, thế thì chú phải tiếc chết mất! Cảnh đó còn hấp dẫn hơn phim của Hollywood nữa đó!”
Nói xong, nó đem cảnh tượng hoành tráng nhìn thấy đêm qua kể cho Triệu Thụy nghe, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ hồng lên, bộ dạng hưng phấn nhảy nhót làm Triệu Thụy không khỏi buồn cười.
Không chỉ có Vân Liên, trên xe buýt cũng không ít người đang bàn tán vể cảnh giao đấu kì dị giữa huyết nguyệt và tử lôi trên không đêm qua.
Có mấy người tận mắt mục kích tại hiện trường, thậm chí còn trở thành tiêu điểm trên cả xe buýt, dương dương đắc ý kể về cảnh kinh tâm động phách lúc đó, khiến không ít người tiếc đứt ruột vì không tận mắt thấy cảnh lạ ngàn năm khó gặp đêm qua.
Tuyệt đại đa số người đều cảm thấy chuyện phát sinh đêm qua rất kì quái, rất kinh người, chỉ có điều không rõ chân tướng phía sau, nên đều cho rằng tử điện và huyết nguyệt là một loại hiện tượng tự nhiên phi thường đặc biệt.
Nhưng trong lòng Vân Phương lại hết sức rõ ràng, sự tình tịnh không như vậy.
Đêm qua đã có một trận chiến đấu quyết tử của tu chân giả!
Sự thật, đêm qua hai anh em Thi Vĩnh Thành tự thân đến nhà bái phỏng, đã khiến cô có cảm giác chẳng lành mạnh mẽ dị thường.
Nhưng khi cô nhìn thấy sét tím ở khu đối diện với chung cư Tử Vân, với thân phận của cô ở Thi gia, lập tức biết đó là chí cao đạo thuật của Thi gia Nam Đẩu tử lôi chú!
Cô liền phán đoán là Thi Vĩnh Thành tự mình đến giết cô và con gái!
Sau đó huyết nguyệt xuất hiện, giao chiến kịch liệt với sét tím, cô lại biết, có một vị tu chân giả đang ngăn chặn Thi Vĩnh Thành, đồng thời cùng lão triển khai một trận kịch chiến kinh tâm động phách!
Sự thật, do khoảng cách quá xa, trời đêm quá tối, Vân Phương nhìn không ra thân hình người mang mặt nạ bạc đó.
Bất quá, phán đoán từ huyết nguyệt đao mang, vị tu chân giả đó chính là người mang mặt nạ bạc thần bí trước giờ vẫn âm thầm bảo vệ mẹ con cô!
Vân Phương tịnh không biết thân phận người mang mặt nạ bạc thần bí đó, thậm chí không biết người đó vì sao lại bảo vệ cô và Vân Liên.
Bởi vì từ đầu tới cuối, cô không có bất kì giao lưu gì với người mang mặt nạ bạc đó cả.
Bất quá, Vân Phương cảm kích vị tu chân giả đó tận đáy lòng. Nếu không có hắn, cô và Vân Liên sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Vân Phương rất muốn gỡ cái mặt nạ bạc đó xuống, tận mắt nhìn khuôn mặt phía sau mặt nạ, sau đó biểu lộ sự cảm kích của mình với hắn.
Nhưng cô biết, tu chân giả trước giờ cao ngạo vô cùng, e rằng căn bản không để ý đến sự cảm kích của mình.
Vân Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu tư tưởng lại, sau đó cười cười xin lỗi Triệu Thụy: “Xin lỗi, Triệu lão sư, con nhỏ nói tào lao rồi, anh đừng trách nghe.”
Triệu Thụy cười nói: “Không sao, Vân lão sư nói vậy xa cách quá rồi. Đêm qua đáng tiếc thật, tôi hơi mệt, đi ngủ sớm, mà lại ngủ như chết, thành ra lỡ mất một vụ tuyệt vời.”
“Thế cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.” Vân Phương cười cười, nghĩ bụng: Nếu như anh biết đó là hai tu chân giả chiến đấu, đại khái sẽ không nghĩ vậy.
Vân Phương vạn vạn lần không ngờ, người mang mặt nạ bạc hết lần này đến lần khác cứu mạng mẹ con cô đó, lúc này đang đứng cạnh cô, mỉm cười nghe Vân Liên miêu tả tử điện khủng bố đáng sợ cỡ nào, mà huyết nguyệt đó lại rực rỡ chói mắt ra sao!
Triệu Thụy nghe Vân Liên miêu tả, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác, anh em Thi Vĩnh Thành bị giết ở Đông Hồ là một đại sự ghê gớm, khẳng định sẽ kinh động đến ba vị lão tổ tông của Thi gia.
Mà ba vị lão tổ tông đó, chỉ sợ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tra ra chân tướng vụ này.
Đến lúc đó, cũng không biết thân phận của hắn có vì chuyện này mà lộ ra không!